LY CAFE ĐEN KHÔNG ĐƯỜNG


Có lẽ tâm trạng hôm nay của nó xấu đi rất nhiều, nói đúng hơn là nó đang đau với nỗi đau đang bị xát muối. Nó cảm thấy chông chênh! Nó cảm thấy buồn và mất lòng tin.
Ngày thường có ai trong phòng pha cafe, nó chỉ cần nghe mùi thôi đã chảy 2 hàng nước mắt, vì trước giờ nó bị dị ứng với cafe, hễ cái gì có cafe là nó lại chảy nước mắt. Nhưng hôm nay nó đau quá, lòng nó mặn đắng. Giờ nghỉ trưa nó xuống căn tin đưa cái ly cho người ta bảo: “ Chị bán cho em ly cafe đen không đường.”, chị nhân viên nhìn nó ngạc nhiên rồi nói: “ cafe đen không đường luôn?” nói vậy nhưng chị cho nó thêm tí đường, một tí đó chắc cũng không thấm vào đâu. Cầm ly cafe trên tay mà nước mắt nó cứ chảy xuống, cái mùi rõ là rất khó chịu. Về đến phòng nó đặt ly cafe xuống mắt đăm chiêu nhìn và suy nghĩ: “ có phải cafe không đường đắng lắm không? Và uống nó vào mình sẽ làm sao nhỉ? Nằm ngủ tại chỗ hay nước mắt chảy xuống? Mông lung chút vậy thôi, nó cầm ly cafe lên định uống, một anh đồng nghiệp đi ngang qua nói nghe mùi cafe đâu đây ta. Nó quay sang anh trả lời là cafe của em. Anh bạn đồng nghiệp quá đổi ngạc nhiên không tin nó nói, kéo ly cafe về phía anh ta và nói: “ là cafe thật hả? Cafe đen không đường”. Mọi người cùng phòng nghe xong, không ai là không ngạc nhiên, những chẳng biết vì sao hôm nay nó lại có thể uống được cafe mà ngày thường chỉ cần ngửi được mùi nó đã khó chịu biết dường nào. Nhưng chỉ có mình nó mới hiểu sao lại uống cafe, bởi vì nó muốn khóc, khóc không để mọi người biết là nó đang khóc. Nên nó mượn cafe, để mọi người nghĩ rằng nước mắt đó là do bị dị ứng với cafe chứ không phải nó đang khóc vì buồn.
Uống từng ngụm cafe nước mắt nó lại tuông xuống như mưa, sao người ta bảo cafe đen không đường rất đắng mà nó uống thấy ngọt lịm? Có phải nỗi đau của nó đắng còn hơn cafe đen nên nó thấy cafe rất ngọt?
Nó lại nghĩ về những gì tối qua nó nhận được, thật sự rất đau!! Không phải nỗi đau đơn thuần mà là một nỗi đau nhân đôi. Nó đang đau với nỗi đau thứ nhất, nó đang đứng bên bờ vực thẩm, nó cố đưa tay lên nhờ người bạn mà nó thương nhất người bạn mà nó nghĩ là thân nhất kéo nó lên. Nhưng bạn nó lại quay lưng đi với nó và thờ ơ trước nỗi đau của nó. Nó đứng chông chênh và gục xuống, nó đau thật nhiều. Giờ nó nhận ra  trong mắt người bạn đó nó không là gì cả.
Từ nay nó sẽ học cách khi vấp ngã phải tự đứng lên, không cần bàn tay ai đó nâng nó dậy, học cách quên dần với nỗi đau, bỏ dần thói quen quan tâm ai đó quá nhiều như thế không có nghĩa là sống vô tâm. Nhưng như thế chắc có lẽ nó sẽ không quá đau như bây giờ.
Cafe đen không đường sẽ là người bạn thân thiết của nó những lúc nó buồn và muốn khóc.

3 nhận xét:

  1. Sao thế hả em ? Muốn khóc cứ khóc, đừng mượn cà phê như vậy, ảnh hưởng sức khỏe em đấy vì em bị dị ứng mà .
    Nói thì có vẻ bi quan, nhưng thật sự, torng cuộc sống này, không ai đáng tin và thương mình bằng chính bản thân mình đâu em ạ. Mất một người bạn thân, em đau, em đau vì niềm tin đặt không đúng chỗ. nhưng em nghĩ thoáng thế này, à, may mà có lúc như vầy, mình mới hiểu được bạn có phải là bạn thật sự hay không. Khóc thì cứ khóc, sau đó quên hết, cứ sống bình thản như từ trước tới giờ em vẫn sống. mở rộng lòng mình, nghĩ nhẹ nhàng hơn một chút, đại loại là...kệ nó đi, từ từ rồi em sẽ thấy bình thường thôi.
    Chị kể em nghe chuyện của chị nhé. Chị có một anh bạn rất thân, anh sinh năm 1970, lớn hơn chị em mình nhiều. Ngày chị tập tành ra làm ăn riêng, chị không có vốn, trong khi anh ấy có vốn, có nhà xưởng, nhưng không có khách hàng. Anh đề nghị với chị hợp tác làm ăn. Chị tin vợ chồng anh tuyệt đối. Xem anh như anh trai của mình, không hề giấu giếm gì torng làm ăn với anh cả.
    Kết quả, sau 2 năm , anh bắt đầu trở mặt. đang bán hàng cho chị ví dụ giá là 10 đồng, anh tăng lên 20 đ không lý do. Dĩ nhiên là chị không chấp nhận được mức giá mới vì nó vô lý quá. Chị thật sự không ngờ đó là chiêu đầu tiên anh hất chị ra khỏi công ty, sau đó, anh fax đến từng công ty khách hàng của chị, bảo rằng chị chỉ là nhân viên của anh, anh cho thôi việc, trước giờ chị làm cò mồi ăn chênh lệch... Chị vẫn không tin anh làm như thế , đến khi chính khách hàng fax lại cho chị báo giá mới của anh áp dụng cho họ ( còn rẻ hơn rất nhiều so với anh trước kia bán cho chị ) , lúc ấy, nhìn chữ ký anh, con dấu của anh, chị ...gần như ...hụt hẫng . Anh chỉ hiện nguyên bản chất của mình khi công ty chị thanh toán dứt điểm công nợ, không còn nợ nần gì anh cả.
    Em biết không, chị đau, đau vì mình bị chơi một vố quá đẹp. Nhưng cũng may cho chị, vì những khách hàng chị có, chị không giữ khách bằng chế độ giá cả, mà còn bằng cả sự chân thành. Xem khách như người nhà. Chị không giấu khách hàng những gì chị làm. Chị bảo với khách nhờ có anh giúp mà chị mới có ngày hôm nay. Nên khi nghe anh nói xấu chị, đương nhiên, khách hàng đặt câu hỏi vấn đề ở anh ?
    Đến giờ, những khách hàng ấy vẫn không bỏ chị đi. Và anh cũng chẳng có được một người khách nào trong số khách hàng ruột của chị. Sau đó, vợ chồng anh có điện thoại mấy lần, xuống nhà, nhưng chị né. Chị không muốn qua lại gì với dạng bạn như thế.
    Em cũng vậy. cứ xem như cú vấp ngã này là bài học về cách nhìn người. đừng buồn nữa. Xem ra biết sớm cũng là may mắn mà.
    Bỏ hết đi em nhé. Mọi việc rồi cũng đâu vào đó thôi.
    cười lên nha em, hổng có khóc nữa, xấu lắm nghen .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế mà xưa nay mình ko biết tám của mình phải trải qua một chặng đường như thế. Nhưng thôi đó là một bài học bổ ích đó em. Anh cũng từng như vậy. Hôm nào gọi Cafe đen ngời uống rồi anh kể cho hay!

      Xóa
  2. Ly cà phê không đường đời thấy đắng
    Khi lòng em đang đắng thấy lạ lòng
    Có phải chăng trong em có gió dông
    Lên cái đắng như hòa chung dòng lệ .....................

    Trả lờiXóa