Tiếng
bước chân nặng nè, dáng nghiêng nghiêng trong cái nắng chiều vừa tắt. Tiếng rao
yếu ớt của Ngoại cùng với một sề nho to đùng đang đội trên đầu, làm cái dáng đã
còng của Ngoại giờ càng còng hơn. Đặt sề nho bên cạnh nó, buông tiếng thở dài,
mắt Ngoại đã mờ, chân ngoại đã rung, dáng người gầy còm cất tiếng rao mời:
“ Con
ơi, mua tiếp Bà ít nho với, đi bán từ 4h sáng tới giờ vẫn còn nhiều quá, nhà Bà
ở Trà Nóc lận, phải bán lỗ để về thôi, còn có tiền để trả cho người ta.”
Nghe
Ngoại rao mời nó cảm nhận được sóng mũi cay cay, tim nó quặn thắt, đây không phải
lần đầu nó bị như thế, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn những cảnh tượng như
thế tim nó lại nhảy nhót lên, khiến nó sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Lần trước nó
gặp ông Ngoại, bị cụt một chân đi bán bánh tráng, nó cũng mua giúp nhưng cũng
thấy đau, lần sau nó gặp một Bà Ngoại ngoài 80 đi bán vé số, tim nó cũng lại
reo lên. Còn lần này nó cảm giác thấy tim nó như thế nào đó, khiến nó nghèn nghẹn
sắp không thở nỗi.
Nó
đưa mắt nhìn sề nho của Ngoại, lắc lắc tay Chị bạn thân ngồi bên cạnh, thì thầm:
“ Chị mua nho tiếp ngoại đi”. Chị ăn thử một trái và quay sang nói khẽ với nó:
“ Nho của Ngoại không tươi, mà nó chua quá chừng hà”. Cuối cùng Chị cũng bị nó thuyết phục, mua mỗi người 1 bọc
cho Ngoại đỡ bớt gánh nặng đường xa.
Chị
em nó mua giúp Ngoại Ngoại mừng lắm và rối rít cảm ơn 2 chị em nó, Ngoại nói
Ngoại có tới 7 người con nhưng “ không đứa nào nuôi Ngoại”. Ngoại phải tự kiếm
sống thôi. 7 người con ư? Nghe tới đây nó lại thấy buồn cho Ngoại, cả một đời
buôn gánh bán bưng, giờ đã già sức khỏe đã kém, không còn đủ sức lo cho họ thì
lại bị bỏ rơi như thế này sao? Cho dù nghèo đến đâu mà 7 đứa con cũng không
nuôi nỗi một người Mẹ già sao?
Nhà ở
Trà Nóc cách nơi đây hơn chục cây số, qua tới đèn đỏ còn quẹo vào con đường
Nguyễn Chí Thanh qua 2 cây cầu mới tới nhà Ngoại, Trà Nóc đoạn đường ngày nào
nó cũng đi làm mà, tối rồi Ngoại vẫn chưa bán hết, không biết khi nào mới được
về nhà? không biết từ sáng tới giờ có ăn cơm nước gì chưa nữa? Khoảng 15 phút
sau, nó lại thấy Ngoại quay trở lại ngồi bên cạnh nó, ngoại bảo Ngoại cảm ơn 2
chị em nó vì đã mua giúp Ngoại, nên có người cũng mua gần hết chỗ nho ấy của
Ngoại, chỉ còn lại một ít trái rơi rụng còn lại trong sề. Nó mừng thầm vì hôm
nay chắc Ngoại sẽ được về sớm, có tiền trả tiền nho cho người ta. Nhưng Ngoại bảo,
Ngoại đi không nỗi nữa, chân đi từ 4g sáng đến tối đã mỏi rụng rời, thêm cái đầu
bị đau do đội cái sề nặng quá lâu nên Ngoại chờ chú xe ôm vẫn thường rước Ngoại
mỗi khi đi bán về, tội nghiệp chú ấy thấy hoàn cảnh khốn khó của Ngoại, thay vì
từ Cần Thơ về đến Trà Nóc đi xe khác phải tốn 70 ngàn, nhưng chú ấy chỉ lấy của
Ngoại 30 ngàn nhưng phải đợi chú ấy đến 22h thì chú ấy mới có thể rước được Ngoại.
Giờ thì Ngoại bán sắp hết rồi, Ngoại lại trả tiền nho và ngồi đó đợi chú ấy lại
rước. Một lần nữa nó tin trên đời này vẫn còn nhiều người có trái tim nhân hậu,
nhiều người cũng thông cảm với hoàn cảnh của những người có hoàn cảnh khó khăn
hơn mình.
Nhìn
cái dáng hao gầy của Ngoại in bóng xuống đường qua những ánh đèn khuất dần
trong màn đem đang buông xuống, nó khẽ lắc đầu suy nghĩ mông lung: “ có khi nào
tuổi già nó cũng thế không nhỉ? ”.
Cầm bọc
nho trên tay, Chị hỏi nó: “ nho chua vậy sao ănổnổi?” Nó mỉm cười đáp lời Chị: “ Khi Chị
ăn nho, Chị dùng tâm mà ăn và suy nghĩ về Ngoại, bằng tấm lòng nhỏ bé của Chị
em mình thì Chị sẽ cảm thấy rất ngọt”.Vốn dĩ loại nho đó đa phần đều ngọt,
nhưng chẳng hiểu sao nho của Ngoại bán nó lại chua đến vậy, chắc có lẽ nó chua
chát như chính cuộc đời của Ngoại.
Rời
nơi đó, trong đầu nó còn suy nghĩ mông lung.........suy nghĩ về Ngoại người mà
lần đâu tiên nó gặp tim nó đã thấy đau. Suy nghĩ về những Ông Bà Ngoại khác, mắt
mờ chân rung vẫn ngày đêm bươn chải, ôi cả cuộc đời vất vả với con cháu đến tuổi
xế chiều còn lại được gì ngoài thân thể gầy mòn???????
Cảm động lắm em ạ.
Trả lờiXóaXungq quanh mình còn bao mảnh đời bất hạnh, mình không thể nào giúp được hết. Thôi thì, làm được nhiều điều tốt , tùy theo khả năng của mình vậy là cũng quý rồi em ạ.
Hồi đó ở cạnh nhà chị có ông Bảy, cũng hơn 70 tuổi, bị mụ con gái bạc đãi ghê lắm, không cho ăn uống gì, dù nhà ông Bảy giàu lắm. Thấy tội, nhiều khi chị cũng lén cho ông Bảy sữa, có hôm nấu hoành thành mang sang cho ổng ăn. Mà toàn lén không hà em, giống như ăn trộm đó. Vậy mà có lần ông Bảy ăn xong chị chưa kịp qua mang tô về thì bà chằng đó bả về tới, bả phát hiện ra . Bà nói tại chị cho đồ ăn ông Bảy ăn mà ổng ...tiêu chảy, rồi đầy bụng, ngủ hổng được, rồi làm đổ bả dọn cực. Mà chị thấy ông Bảy tona2 ngồi ngoài hiên không hà. Bả có cho vô nhà đâu.
Vậy mà tới khi ông Bảy mất đi, trước lúc ông chết, bà ta dí ông vô cái nhà kho bỏ hoang sau lưng nhà bà. Bà khóa cửa rào lại. Chị có muốn cho ăn cũng không cho được nữa. Nhiều khi ngồi nhớ tới ông Bảy, nghĩ phải chi hồi đó chị giúp được ông Bảy nhiều hơn thì tốt quá.
Em làm vậy là đúng, nho có chua đi nữa, dù mình không ăn được, nhưng ít ra, cũng giúp được bà cụ.Cứ như thế cho lương tâm mình thanh thản em hén ! :))
NHÂN NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ , CHÚ GHÉ THĂM CHÁU . CHÚC CHÁU LUÔN VUI KHỎE VÀ MAY MẮN .
Trả lờiXóa