DÒNG SÔNG QUÊ NGOẠI



Nếu ai đã từng được sinh ra và lớn lên ở làng quê Miền Tây, thì chắc hẳn mỗi người trong chúng ta đều mang trong mình bao ký ức về tuổi thơ một thời không thể lãng quên. Với  tôi thì dòng sông quê ngoại là một phần ký ức không thể xóa nhòa trong tâm trí của tôi.
Tôi nhớ lúc còn nhỏ, vì ba mẹ tôi luôn tất bật với công việc buôn bán nên không có thời gian để chăm sóc tôi, nên mỗi dịp nghỉ hè mẹ đều gửi tôi về quê ngoại.  Mới ở nhà ngoại mấy ngày vì chưa quen với mọi thứ nơi đây, tôi cảm giác nhớ nhà kinh khủng vì tôi chưa bao giờ xa mẹ quá  hai ngày. Mỗi lần như thế tôi đều trốn vào góc khuất để khóc, để không cho ai thấy một đứa con gái yếu đuối như tôi.  Nhưng tình thương của ngoại và các cậu các dì đã kéo tôi ra cái nỗi cô đơn nhớ nhà đó.
Tôi nhớ nhà Ngoại hồi đó, trước nhà có một con sông, Ông ngoại rất khéo tay đóng một chiếc cầu ván để làm nơi giặt đồ, rửa chén, vo gạo, trên bờ còn có một cái băng ghế gỗ để ngồi hóng mát .  Mỗi lần tôi nhớ nhà bà ngoại đều dắt tôi xuống chiếc ghế đó để ngồi nhìn những dề lục bình trôi theo con nước lớn nước ròng, nhìn con đò nhỏ đưa đón khách sang sông. Không lâu sau, tôi đã quen dần với cuộc sống ở quê Ngoại,  làm quen được các bạn nhỏ trong xóm, nên cái nổi ám ảnh xa nhà không còn luẩn quẩn trong tôi mà trái lại tôi cảm thấy rất vui và bình yên đến lạ.

Hồi đó, nhà ngoại tôi đông người, nên cũng không dư giả tiền bạc nhưng trái cây thì có rất nhiều, điều tôi thích ở nhà ngoại là những hàng dừa thẳng tắp và quanh năm đầy trái, lâu lâu Ông ngoại hái xuống và chất một xuồng cho Dì tôi theo con nước sáng chở dừa ra chợ bán để lấy tiền mua những những vật dụng trong nhà và lúc nào dì tôi cũng không quên mua cho tôi ít bánh và bến sông với chiếc ghế gỗ đó cũng là nơi tôi chờ Dì tan buổi chợ.

Buổi trưa đợi ngoại nằm yên trên võng  nghe cải lương, tôi trốn theo Cậu Út, bơi xuồng men những bụi dừa nước để bắt cá bống, cậu dặn tôi ngồi yên không được thò tay xuống dọc nước, để cậu bắt nhiều cá bống về kho tiêu cho ăn. Tôi cũng nghe lời râm rấp và phần thưởng cho sự ngoan ngoãn đó, lúc nào Cậu cũng tiện tay đốn cho tôi mấy trái dừa nước, món ngon tôi chưa từng được ăn, mà chỉ có ở miền sông nước quê ngoại tôi. Những hình ảnh này trong thích thú làm sao. Còn một loại cây mà trong ký ức tuổi thơ mà mỗi khi nhắc đến dòng sông thì hình ảnh của nó lại hiện về như một thước phim quay chậm. Đó là cây bần mà lúc nhỏ tôi hay gọi  là “ trái ô tròn”,  bởi vì trên đầu nó có cái cuốn xòe ra như chiếc ô nên tôi buộc miệng gọi thế. Mà hồi nhỏ tôi lạ lắm, muốn cái gì thì không đòi liền mà đến khi về nhà tôi mới diễn ta ra cái mà tôi nhìn thấy. Tôi nhớ lúc tôi diễn tả trái ô tròn, không ai hiểu tôi nói gì, đến khi tôi nói là nó gần ở những bụi dừa nước cập mé sông thì mọi người mới cười òa ra vì mới biết tôi đang nói đến trái gì. Tôi nằng nặc đòi hái bằng được trái đó, chiều lòng tôi Ông ngoại dẫn xuống mé sông hái mấy trái, mắt tôi sáng rực lên, đưa hai tay nhận lấy từ ông ngoại rồi vội vàng cắn một miếng, cảm giác lúc đó thấy luôn cả bầu trời đầy sao ở trên đầu vì không tưởng tượng ra cái trái đẹp như  vậy mà không ngon tí nào. Và mỗi lần gặp lại trái ô tròn tôi chỉ nhíu mắt nhìn nó đung đưa theo gió chứ không dám đòi hái nữa.

Buổi chiều, Ngoại cho phép tôi được đi theo bọn con nít hàng xóm tắm sông nhưng không quên dặn tụi nó canh chừng tôi, ban đầu tôi cũng còn sợ, nên không dám xuống nước, dần dà tôi còn dám bắt chước bọn bạn ôm cây chuối xuống nước tập bơi, rồi bọn bạn còn xúi leo lên cây xoài  cập mé sông phóng xuống, có bữa sặc nước uống cho một bụng, hoảng quá khóc mếu máo, bọn bạn sợ tôi về méc ngoại, nên dặn tôi đừng méc, ngày mai bọn nó sẽ dẫn tôi ra ruộng thả diều, ra đồng mót khoai , bắt cá nướng cho tôi ăn. Bọn bạn ở quê  coi vậy mà đứa nào cũng giỏi, việc gì cũng biết làm, chẳng bù cho tôi đi trên triền đê mà cũng té.

Buổi tối, ông Ngoại đốt một đống vỏ dừa gần bến sông để xua muỗi, đợi lửa cháy hết, ông Ngoại đem bắp ra nướng cho mỗi đứa một trái, bọn con nít  ngồi xung quanh nghe ngoại kể chuyện, chuyện thời xưa khi ông ngoại gặp bà ngoại, rồi ông ngoại tham gia kháng chiến, bọn con nít chúng tôi rất thích thú và cứ chăm chú lắng nghe. Trời dần khuya mặt trăng đã lên cao qua khỏi ngọn dừa in bóng xuống dòng sông lắp lánh, tiếng của những con bìm bịp gọi nhau í ới, báo nhau con nước lớn nước ròng và đó cũng là lúc các bác các chú bơi xuồng ra mé sông thăm lưới, một khung cảnh về đêm đẹp tuyệt vời hiện ra trước mắt.

Thắm thoát vậy mà ba tháng hè trôi qua rất nhanh, Mẹ tôi đến đón tôi về nhà để chuẩn bị cho một năm học mới bắt đầu. Cái cảm giác chia tay ngoại, chia tay bọn bạn nhỏ trong xóm tôi không cầm được nước mắt, tụi bạn ôm tôi và dúi vào tay tôi những món quà mà bọn nó đã chuẩn bị sẵn rồi hẹn mùa hè năm sau gặp lại.
Rồi hè năm sau nhà tôi dọn đi nơi khác, ba mẹ tôi cũng đổi việc nên có nhiều thời gian dành cho tôi, nên không gửi tôi về quê ngoại nữa. Vậy là tôi lỡ hẹn cùng bọn bạn…
Hôm nay tình cờ qua một góc sông nhỏ, tôi lại bùi ngùi nhớ lại ký ức xưa, ký ức về dòng sông, bến nước, con đò, nơi có quê ngoại chiều chiều đung đưa cánh võng, có bọn bạn nhỏ có cả tuổi thơ tôi. Xin cho tôi một vé tuổi thơ tìm về miền ký ức, dù một lần chỉ một lần thôi.

1 nhận xét: