Có lẽ
tâm trạng hôm nay của nó xấu đi rất nhiều, nói đúng hơn là nó đang đau với nỗi
đau đang bị xát muối. Nó cảm thấy chông chênh! Nó cảm thấy buồn và mất lòng
tin.
Ngày
thường có ai trong phòng pha cafe, nó chỉ cần nghe mùi thôi đã chảy 2 hàng nước
mắt, vì trước giờ nó bị dị ứng với cafe, hễ cái gì có cafe là nó lại chảy nước
mắt. Nhưng hôm nay nó đau quá, lòng nó mặn đắng. Giờ nghỉ trưa nó xuống căn tin
đưa cái ly cho người ta bảo: “ Chị bán cho em ly cafe đen không đường.”, chị nhân
viên nhìn nó ngạc nhiên rồi nói: “ cafe đen không đường luôn?” nói vậy nhưng chị
cho nó thêm tí đường, một tí đó chắc cũng không thấm vào đâu. Cầm ly cafe trên
tay mà nước mắt nó cứ chảy xuống, cái mùi rõ là rất khó chịu. Về đến phòng nó đặt
ly cafe xuống mắt đăm chiêu nhìn và suy nghĩ: “ có phải cafe không đường đắng lắm
không? Và uống nó vào mình sẽ làm sao nhỉ? Nằm ngủ tại chỗ hay nước mắt chảy xuống?
Mông lung chút vậy thôi, nó cầm ly cafe lên định uống, một anh đồng nghiệp đi
ngang qua nói nghe mùi cafe đâu đây ta. Nó quay sang anh trả lời là cafe của
em. Anh bạn đồng nghiệp quá đổi ngạc nhiên không tin nó nói, kéo ly cafe về
phía anh ta và nói: “ là cafe thật hả? Cafe đen không đường”. Mọi người cùng
phòng nghe xong, không ai là không ngạc nhiên, những chẳng biết vì sao hôm nay
nó lại có thể uống được cafe mà ngày thường chỉ cần ngửi được mùi nó đã khó chịu
biết dường nào. Nhưng chỉ có mình nó mới hiểu sao lại uống cafe, bởi vì nó muốn
khóc, khóc không để mọi người biết là nó đang khóc. Nên nó mượn cafe, để mọi
người nghĩ rằng nước mắt đó là do bị dị ứng với cafe chứ không phải nó đang
khóc vì buồn.
Uống
từng ngụm cafe nước mắt nó lại tuông xuống như mưa, sao người ta bảo cafe đen
không đường rất đắng mà nó uống thấy ngọt lịm? Có phải nỗi đau của nó đắng còn
hơn cafe đen nên nó thấy cafe rất ngọt?
Nó lại
nghĩ về những gì tối qua nó nhận được, thật sự rất đau!! Không phải nỗi đau đơn
thuần mà là một nỗi đau nhân đôi. Nó đang đau với nỗi đau thứ nhất, nó đang đứng
bên bờ vực thẩm, nó cố đưa tay lên nhờ người bạn mà nó thương nhất người bạn mà
nó nghĩ là thân nhất kéo nó lên. Nhưng bạn nó lại quay lưng đi với nó và thờ ơ
trước nỗi đau của nó. Nó đứng chông chênh và gục xuống, nó đau thật nhiều. Giờ
nó nhận ra trong mắt người bạn đó nó
không là gì cả.
Từ
nay nó sẽ học cách khi vấp ngã phải tự đứng lên, không cần bàn tay ai đó nâng
nó dậy, học cách quên dần với nỗi đau, bỏ dần thói quen quan tâm ai đó quá nhiều
như thế không có nghĩa là sống vô tâm. Nhưng như thế chắc có lẽ nó sẽ không quá
đau như bây giờ.
Cafe
đen không đường sẽ là người bạn thân thiết của nó những lúc nó buồn và muốn
khóc.