( THẦY TÔI NGÀY ẤY)
Đến
mãi bây giờ tôi cũng không thể quên được người Thầy đáng kính, mà không phải
riêng tôi, tất cả các bạn mỗi khi nhắc đến Thầy Trang là mọi người đều nói một
câu “ ngày đó tôi thương thầy nhất, thầy là số 1”. Mới nghe tên Thầy ai cũng bảo
là Cô, nhưng không đó mà người thầy kính yêu của lớp 10A4 chúng tôi ngày đó. Thầy
hiểu cá tính từng đứa như chính chúng tôi là con ruột của Thầy vậy.
Trong
trí nhớ của tôi tôi không mấy ấn tượng tốt với những người thầy, khi nghe tin
có một người thầy sẽ làm chủ nhiệm của lớp tôi trong suốt 3 năm học phổ thông,
tôi thật sự thất vọng tràn trề. Vì tôi cứ nghĩ rằng người Thầy nào cũng giống
nhau, cũng như người thầy mà tôi đã từng học khi lên lớp 4. Một ông thầy thật độc
đoán, thiên vị, chỉ thương những đứa con nhà giàu hiện ra trước mắt tôi,
chính thầy đã làm cho tôi có ấn tượng xấu về những người thầy. Lúc đó tôi là một
cô bé học sinh lớp 4, nhà lại nghèo, nên dù tôi có cố gắng học đến đâu tôi cũng
không được thầy thương như những đứa nhà giàu nhưng lại học dở. Có lần tôi bị
thầy đánh 5 roi vì viết nhầm một công thức toán, còn nhỏ bạn tôi cũng giống tôi
nhưng thầy kêu lên nhưng không đánh mà cho về chỗ. Lúc đó tôi giận thầy kinh khủng,
dù bị đánh thật đau nhưng tôi không khóc. Đi học về đến nhà tôi đã vội hỏi mẹ:
“ tại sao con làm sai thì bị đánh còn bạn con thì không? Tại sao bạn con không
hát hay vẫn được đi thi hát? Tại sao bạn không học giỏi cũng được làm lớp trưởng?”
sao lúc đó tôi lại đặt ra nhiều câu hỏi tại sao thế nhỉ. Nhưng câu trả lời cho
câu hỏi đó chính là bạn tôi nhà giàu còn tôi thì
không. Từ lúc đó tôi có ấn tượng không tốt về thầy. Trong đầu óc trẻ thơ của cô
bé lớp 4 lúc đó quan niệm rằng người thầy nào cũng đều như nhau cả.
Rồi
khi Thầy làm chủ nhiệm, tôi luôn thờ ơ không thèm để vào tai những gì Thầy nói,
vào học cũng chẳng thích nói chuyện với ai chỉ trừ một cô bạn ngồi chung bàn và
một cô bạn ngồi đầu bàn bên kia. Vì tôi nghĩ thầy cũng như bao như người thầy
khác. Nhưng thật sự tôi đã sai, tôi đã trách lầm thầy, Thầy rất thương tôi,
thương tôi giống như đứa con gái nhỏ của thầy. Tôi nhớ nhất là lần không đi cắm
trại cùng với lớp, thầy đã đứng nan nỉ tôi và nhỏ bạn tôi cả buổi. Khi thầy cố
nan nỉ tôi thì tôi lại quay mặt đi chỗ khác và nhỏ bạn tôi cũng thế. Không biết
lúc đó sao tôi lại bướng như thế không biết. Sao một hồi lâu tôi cũng đã nhận lời
tham gia cắm trại cùng với lớp. Từ hôm cắm trại tôi mới thay đổi cách nhìn về
Thầy, Thầy đúng là một người thầy quan tâm học trò đúng mực, thầy không thiên vị
ai bao giờ. Từ đứa học giỏi đến đứa học dở, từ đứa học trò nghèo đến đứa con
nhà giàu đứa nào thầy cũng thương như nhau. Thầy bảo chúng tôi là “ con ruột” của
thầy, cả lớp thích nhất là được thầy kêu bằng con ruột và chúng tôi đáp lại thầy
bằng câu chào mà thầy rất thích “ kính chào Thầy”, Thầy thích được chúng tôi gọi
như thế, mỗi lần chào câu đó Thầy đều kêu chúng tôi lặp lại mấy lần.
Thầy
tôi thật tỉ mỉ, mà khó có cô giáo nào tỉ nỉ như thầy chứ đừng nói chi là các thầy
khác. Lúc cắm trại, ngoài kích thước hoặc trang trí lều trại như qui định, Thầy
còn sắp xếp một góc nhỏ để làm 1 cái phòng nhỏ cho các bạn nữ mỗi lúc đứa nào mệt
mỏi thì có thể vô đó nằm nghỉ mà không phải cảm thấy ngại. Vậy mà cả lớp không
nghĩ ra, chỉ mình thầy nhớ được điều đó.
Với
sự chủ nhiệm của Thầy lớp tôi học rất tiến bộ, ngày càng đi lên, luôn dẫn đầu về
thành tích học tập và thành tích về phong trào. Chúng tôi thật sự quý mến thầy
lắm. Thầy nói thầy có tổng cộng 38 đứa con, giờ lại thêm một đứa, chúng tôi thật
sự rất vui vì có thêm một thành viên nhí con của Thầy bé Đinh Công Phúc Lâm. Thật
ra thầy chỉ có một đứa con duy nhất mà thôi, nhưng vì thầy lúc nào cũng thương
chúng tôi nên mọi người bắt thầy phải gọi cả lớp bằng con ruột thì mới chịu.
Cái ngày đó thật là con nít. Nhưng ông trời chẳng trìu lòng người gì hết, chủ
nhiệm xong năm lớp 10 thầy lại không tiếp tục làm chủ nhiệm lớp tôi nữa, cả lớp
ai cũng buồn, cùng nhau làm đơn xin cho thầy chủ nhiệm lớp tôi. Nhưng thầy
không đồng ý, thầy luôn tìm cách tránh mặt chúng tôi. Mãi mấy tháng sau mới biết
là vì thầy sắp đi định cư ở Mỹ, thầy muốn tập cho chúng tôi quen dần khi không
có thầy quan tâm như thế và thầy cũng không muốn mỗi lúc gặp chúng tôi rồi xa
chúng tôi thầy sẽ rất buồn, vì thế mà thầy quyết định không làm chủ nhiệm lớp
chúng tôi khi vẫn còn có thể chủ nhiệm. Trước một ngày thầy lên máy bay, thầy
đã nhờ một cô trong trường đem quà đến lớp chúng tôi, nhận được quà của thầy
nhưng đứa nào cũng buồn, cả mấy bạn nam trong lớp cũng buồn ra mặt, tới những đứa
thường xuyên bị thầy phạt cũng ngồi lặng thinh không nói tiếng nào.
Rồi
một năm trôi qua, khi nghe tin thầy về nước, các bạn nhốn nháo đòi đi thăm thầy,
nhưng chưa kịp đi, thầy đã vào lớp thăm chúng tôi trước. Chúng tôi thi nhau kể
cho thầy nghe về chuyện lớp, chuyện cô chủ nhiệm mới. Thầy chỉ ngồi lặng im mỉm
cười nhìn từng đứa. Bất chợt quay sang tôi cười và hỏi “ Hân có còn khóc như
lúc trước mỗi khi bị xếp chỗ ngồi không?” tôi giật mình nhìn thầy mỉm cười, thật
là ngại vậy mà thầy cũng nhớ.
Rồi
1 năm 2 năm 5 năm trôi qua chúng tôi không còn nhận được tin tức gì của Thầy,
nhưng mỗi đứa chúng tôi mỗi khi nhắc đến Thầy đứa nào cũng tự hào vì có một người
thầy thật tuyệt vời và đáng kính như thế.
Lần đầu đến thăm nhà em,lại được bóc tem thật tuyệt!
Trả lờiXóaEm là một học sinh giỏi,con ngoan.Một hình ảnh người thầy không tốt lúc còn nhỏ cũng được thay thế bằng tấm lòng của người thầy sau này thật đáng mùng cho em.Chúc em ngày nghỉ lễ nhiều vui!
BÀI NÀY CHỊ ĐỌC LÂU RÙI, MÀ CỨ LẦN NÀO ĐỊNH GÕ COM TRÊU EM THÌ CŨNG CÓ VIỆC CHẠY ĐI. BA LẦN NHƯ VẬY RÙI.
Trả lờiXóaTHẦY ĐẸP TRAI GÊ GÚM NHỈ ! LẠI CÒN CHU ĐÁO THẾ KIA NỮA. MẪU ĐÀN ÔNG LÝ TƯỞNG HÉN !
HỒI ĐÓ LÚC CHỊ HỌC CẤP 3, THẦY CHỦ NHIỆM CHỊ GIÀ RỒI, CHỊ THẦN TƯỢNG THẦY VÔ CÙNG. THẦY CHỊ KHÔNG TRẺ VÀ ĐẸP NHƯ THẦY EM TRONG HÌNH, NHƯNG THẦY CHỊ LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHUNG THỦY, THƯƠNG VỢ HẾT MỰC MÀ CHỊ BIẾT. kỂ CẢ KHI CÔ MẤT ĐI.
TỤI MÌNH VỚI THẦY CÔ MÌNH NGÀY XƯA LÀ THẾ, CÒN TỤI TRẺ TRẺ BÂY GIỜ THÌ...CHÁN THIỆT EM UI !
ĐÚNG LÀ MỖI THỜI MỖI KHÁC RỒI.