“ Chiều nay có muốn ăn cơm nhà nghèo không
cô bé?”
Giọng nói quen thuộc của Cô giáo vang lên từ
đầu dây bên kia, Chiều nay lại nhà Cô ăn cơm nhà nghèo không? Cơm nhà nghèo? Xời
ạ sao lúc nào cũng nói vậy hết nè, nhỏ cũng có giàu có gì đâu mà… Nghe nói Cô nấu
ăn rất ngon, hôm nay Ông Xả của cô về quê không có nhà nên Cô xuống bếp trỗ tài
nội trợ mời nhỏ chiều đến nhà Cô ăn cơm. Vì mỗi lần có ông Xả của Cô ở nhà Cô sợ
nhỏ mắc cỡ không đến, nên nhân dịp Thầy( tạm gọi chồng cô là Thầy cho dễ tí) về
quê mấy ngày, Cô mời nhỏ đến nhà chơi và thưởng thức món ăn Cô nấu chứ gì. Mà
nhỏ đến nhà Cô chơi nhiều lần rồi nhỏ có mắc cỡ gì đâu, chỉ có thầy là mắc cỡ
thôi, mỗi lần nhỏ đến nhà,
Thầy chỉ nói chuyện với nhỏ được mấy câu sau đó không biết đi đâu không thấy nữa,
Cô bảo Thầy mắc cỡ.
Không biết chiều nay Cô nấu món gì đây ta,
mà nhỏ đâu phải người quen ăn những món sơn hào hải vị đâu chứ, được ăn những
món ăn Cô nấu là vinh hạnh cho nhỏ lắm rồi. Chiều nay được gặp Cô, được cùng Cô
trò chuyện, thú vị thật đấy ,đã gần nữa năm rồi nhỏ không được gặp Cô. Vì nhỏ bận
đi làm, ngày nhỏ được nghỉ
Cô phải đi dạy, tối Cô ở nhà, nhỏ lại bận học, nên ít khi cô trò có dịp ngồi lại
bên nhau lắm.
Nhỏ biết Cô khi nhỏ bắt đầu học lớp 1 của
tiếng hoa, ngày đầu tiên đến trường tiếng hoa, mọi thứ đều xa lạ với nhỏ. Tuy
lúc đó nhỏ là sinh viên năm nhất đại học nhưng nhút nhát lắm, nhưng vì niềm đam
mê nhỏ gạt bỏ sự nhút nhát ấy, mới bước đến cổng trường bất chợt nhỏ gặp một thầy
giáo trên tay cầm một cây thước thật dài, nhỏ sợ quá vì trong ký ức của nhỏ nhỏ
không mấy ấn tượng gì với những người thầy. Nhỏ nghĩ thầm nếu thầy đó mà dạy nhỏ
chắc nhỏ không dám đi học nữa. Rồi nhỏ cũng đến bàn ghi danh, ở đây nhỏ gặp được
cô nhưng lúc đó nhỏ và cô chưa biết nhau, nhỏ nhìn qua một lượt các thầy cô bỗng
nhỏ đưa mắt nhìn về phía cô, nhỏ ước thầm ước gì cô là người dạy nhỏ, vì nhìn
cô có khuôn mặt hiền từ, phúc hậu và dễ gần làm sao.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học đã đến,
nhưng nhỏ không biết lớp học của mình ở đâu, nhỏ đến gần cô và hỏi: “cô ơi có
biết lớp 1A3 ở đâu không ạ”? Cô mỉm cười nhưng nhỏ chẳng nghe cô nói câu gì, nhỏ
đi theo cô, nhưng dường như cô cũng không biết lớp của cô ở đâu. Nhỏ nghe cô
giáo hỏi một cô giáo khác nhưng chỉ toàn nói tiếng hoa nhỏ không hiểu, cô quay
sang nhìn nhỏ cười và nói 1A3 ở đây, nhỏ nhìn cô cười và cảm ơn cô, nhưng cô
cũng bước vào lớp cùng với nhỏ, nhỏ hỏi cô sao lại vào lớp này, cô bảo cô dạy lớp
này mà. Trong lòng nhỏ vui lắm, nhỏ không ngờ ước muốn của nhỏ lại trở thành hiện
thực. Cô là người dạy nhỏ những chữ đầu tiên của tiếng hoa, từ đó nhỏ yêu mến
tiếng hoa một cách kỳ là.
Nhưng thời gian học cô không lâu, nhỏ phải
qua lớp khác học, những ngày đầu học với cô mới hầu như ngày nào nhỏ cũng khóc,
nhỏ nhớ cô của nhỏ nhiều lắm, mặc dù lớp cô cách lớp nhỏ không xa. Cô bảo nhỏ
có gắng học, nhỏ nghe lời cô cố gắng thật nhiều, dù bận đến mức nào nhỏ cũng
tranh thủ đến lớp đúng giờ.
Mới đó mà đã gần 7 năm nhỏ học tiếng hoa, giờ nhỏ không còn
nhút nhát như xưa nữa, nhỏ thay đổi rất nhiều nhưng duy nhất có một điều nhỏ
không hề thay đổi, là nhỏ vẫn
mãi quí mến cô của nhỏ.
Hôm nay nhỏ đến nhà cô của nhỏ, cùng ôn lại
kỷ niệm mà trước đây nhỏ còn học với cô, ăn món ăn mà cô nấu. Cô làm món
cơm truyền thống của người Hoa mời nhỏ ăn, nhỏ ăn một cách thích thú, nhỏ nói
chuyện với cô từ chiều đến tận 9h tối mới xin phép cô ra về, nhưng không quên hẹn
cô ngày khác sẽ gặp.
Ra về nhưng trong lòng nhỏ luôn nhớ món cơm
của cô, Cơm cô làm ngon như vậy, nhiều thức ăn như vậy mà cô bảo là cơm nhà
nghèo.
bữa nào đi ăn cơm nhà nghèo nhà cô , nhớ cho chị đu theo xin ké 1 chén nha Hân. Hì hì
Trả lờiXóanói chơi chứ chắc cô cũng vui vì có cô trò nhỏ quý mình như vậy .
Người Hoa nấu ăn ngon lắm, dù hơi nhiều dầu mỡ một chút, nhưng ăn là ghiền.
À, sao lâu quá mới thấy cưng dzạ ? Công việc ổn không Hân ? có gì vui kể nghe với nha 1
Hihi, Cô giáo em dễ thương và thân thiện lắm Chị, khi nào Chị xuống Cần Thơ, có dịp em sẽ nói với Cô nấu cơm truyền thống của Người Hoa cho 2 Chị em mình ăn hihi.
XóaEm khỏe, nhưng công việc thì hơi bận tí. Còn Chị của em thì sao? Nhớ Chị yêu lắm đó.
Chị bình thường, chỉ buồn chuyện riêng chút thui, nhưng mà ai hổng có lúc buồn, lúc bịnh em hén. Miễn là giờ thấy khỏe re, cười hì hì bò bò qua thăm em là tốt rùi nè.
XóaEm chắc tiếng Hoa nói khá lắm hả ? hồi đó chị có học, nhưng bỏ lâu qua, hổng xài, giờ quên sạch rùi, nếu có nhớ cũng lõm bõm hà. Mà chị nghe dở lém em ạ. Tệ thiệt.
Khách hàng thân thiết của chị ở Cần thơ năm trong Khu Công Nghiệp BMC, em biết khu đó không ? hồi đó cty khách hàng chị nằm ở đường Hùng Vương, giờ đời về đó. Chị chưa biết chỗ mới, định tết này xuống dưới sẳn thăm họ cho biết chỗ rùi thăm em lun. Hì hì