MÙA TỰU TRƯỜNG NHỚ VỀ THẦY GIÁO CŨ

                     ( THẦY TÔI NGÀY ẤY)
Đến mãi bây giờ tôi cũng không thể quên được người Thầy đáng kính, mà không phải riêng tôi, tất cả các bạn mỗi khi nhắc đến Thầy Trang là mọi người đều nói một câu “ ngày đó tôi thương thầy nhất, thầy là số 1”. Mới nghe tên Thầy ai cũng bảo là Cô, nhưng không đó mà người thầy kính yêu của lớp 10A4 chúng tôi ngày đó. Thầy hiểu cá tính từng đứa như chính chúng tôi là con ruột của Thầy vậy.
Trong trí nhớ của tôi tôi không mấy ấn tượng tốt với những người thầy, khi nghe tin có một người thầy sẽ làm chủ nhiệm của lớp tôi trong suốt 3 năm học phổ thông, tôi thật sự thất vọng tràn trề. Vì tôi cứ nghĩ rằng người Thầy nào cũng giống nhau, cũng như người thầy mà tôi đã từng học khi lên lớp 4. Một ông thầy thật độc đoán, thiên vị, chỉ thương những đứa con nhà giàu hiện ra trước mắt tôi, chính thầy đã làm cho tôi có ấn tượng xấu về những người thầy. Lúc đó tôi là một cô bé học sinh lớp 4, nhà lại nghèo, nên dù tôi có cố gắng học đến đâu tôi cũng không được thầy thương như những đứa nhà giàu nhưng lại học dở. Có lần tôi bị thầy đánh 5 roi vì viết nhầm một công thức toán, còn nhỏ bạn tôi cũng giống tôi nhưng thầy kêu lên nhưng không đánh mà cho về chỗ. Lúc đó tôi giận thầy kinh khủng, dù bị đánh thật đau nhưng tôi không khóc. Đi học về đến nhà tôi đã vội hỏi mẹ: “ tại sao con làm sai thì bị đánh còn bạn con thì không? Tại sao bạn con không hát hay vẫn được đi thi hát? Tại sao bạn không học giỏi cũng được làm lớp trưởng?” sao lúc đó tôi lại đặt ra nhiều câu hỏi tại sao thế nhỉ. Nhưng câu trả lời cho câu hỏi đó chính là bạn tôi nhà giàu còn tôi thì không. Từ lúc đó tôi có ấn tượng không tốt về thầy. Trong đầu óc trẻ thơ của cô bé lớp 4 lúc đó quan niệm rằng người thầy nào cũng đều như nhau cả.
Rồi khi Thầy làm chủ nhiệm, tôi luôn thờ ơ không thèm để vào tai những gì Thầy nói, vào học cũng chẳng thích nói chuyện với ai chỉ trừ một cô bạn ngồi chung bàn và một cô bạn ngồi đầu bàn bên kia. Vì tôi nghĩ thầy cũng như bao như người thầy khác. Nhưng thật sự tôi đã sai, tôi đã trách lầm thầy, Thầy rất thương tôi, thương tôi giống như đứa con gái nhỏ của thầy. Tôi nhớ nhất là lần không đi cắm trại cùng với lớp, thầy đã đứng nan nỉ tôi và nhỏ bạn tôi cả buổi. Khi thầy cố nan nỉ tôi thì tôi lại quay mặt đi chỗ khác và nhỏ bạn tôi cũng thế. Không biết lúc đó sao tôi lại bướng như thế không biết. Sao một hồi lâu tôi cũng đã nhận lời tham gia cắm trại cùng với lớp. Từ hôm cắm trại tôi mới thay đổi cách nhìn về Thầy, Thầy đúng là một người thầy quan tâm học trò đúng mực, thầy không thiên vị ai bao giờ. Từ đứa học giỏi đến đứa học dở, từ đứa học trò nghèo đến đứa con nhà giàu đứa nào thầy cũng thương như nhau. Thầy bảo chúng tôi là “ con ruột” của thầy, cả lớp thích nhất là được thầy kêu bằng con ruột và chúng tôi đáp lại thầy bằng câu chào mà thầy rất thích “ kính chào Thầy”, Thầy thích được chúng tôi gọi như thế, mỗi lần chào câu đó Thầy đều kêu chúng tôi lặp lại mấy lần.
Thầy tôi thật tỉ mỉ, mà khó có cô giáo nào tỉ nỉ như thầy chứ đừng nói chi là các thầy khác. Lúc cắm trại, ngoài kích thước hoặc trang trí lều trại như qui định, Thầy còn sắp xếp một góc nhỏ để làm 1 cái phòng nhỏ cho các bạn nữ mỗi lúc đứa nào mệt mỏi thì có thể vô đó nằm nghỉ mà không phải cảm thấy ngại. Vậy mà cả lớp không nghĩ ra, chỉ mình thầy nhớ được điều đó.
Với sự chủ nhiệm của Thầy lớp tôi học rất tiến bộ, ngày càng đi lên, luôn dẫn đầu về thành tích học tập và thành tích về phong trào. Chúng tôi thật sự quý mến thầy lắm. Thầy nói thầy có tổng cộng 38 đứa con, giờ lại thêm một đứa, chúng tôi thật sự rất vui vì có thêm một thành viên nhí con của Thầy bé Đinh Công Phúc Lâm. Thật ra thầy chỉ có một đứa con duy nhất mà thôi, nhưng vì thầy lúc nào cũng thương chúng tôi nên mọi người bắt thầy phải gọi cả lớp bằng con ruột thì mới chịu. Cái ngày đó thật là con nít. Nhưng ông trời chẳng trìu lòng người gì hết, chủ nhiệm xong năm lớp 10 thầy lại không tiếp tục làm chủ nhiệm lớp tôi nữa, cả lớp ai cũng buồn, cùng nhau làm đơn xin cho thầy chủ nhiệm lớp tôi. Nhưng thầy không đồng ý, thầy luôn tìm cách tránh mặt chúng tôi. Mãi mấy tháng sau mới biết là vì thầy sắp đi định cư ở Mỹ, thầy muốn tập cho chúng tôi quen dần khi không có thầy quan tâm như thế và thầy cũng không muốn mỗi lúc gặp chúng tôi rồi xa chúng tôi thầy sẽ rất buồn, vì thế mà thầy quyết định không làm chủ nhiệm lớp chúng tôi khi vẫn còn có thể chủ nhiệm. Trước một ngày thầy lên máy bay, thầy đã nhờ một cô trong trường đem quà đến lớp chúng tôi, nhận được quà của thầy nhưng đứa nào cũng buồn, cả mấy bạn nam trong lớp cũng buồn ra mặt, tới những đứa thường xuyên bị thầy phạt cũng ngồi lặng thinh không nói tiếng nào.



Rồi một năm trôi qua, khi nghe tin thầy về nước, các bạn nhốn nháo đòi đi thăm thầy, nhưng chưa kịp đi, thầy đã vào lớp thăm chúng tôi trước. Chúng tôi thi nhau kể cho thầy nghe về chuyện lớp, chuyện cô chủ nhiệm mới. Thầy chỉ ngồi lặng im mỉm cười nhìn từng đứa. Bất chợt quay sang tôi cười và hỏi “ Hân có còn khóc như lúc trước mỗi khi bị xếp chỗ ngồi không?” tôi giật mình nhìn thầy mỉm cười, thật là ngại vậy mà thầy cũng nhớ.

Rồi 1 năm 2 năm 5 năm trôi qua chúng tôi không còn nhận được tin tức gì của Thầy, nhưng mỗi đứa chúng tôi mỗi khi nhắc đến Thầy đứa nào cũng tự hào vì có một người thầy thật tuyệt vời và đáng kính như thế.

CƠM NHÀ NGHÈO

“ Chiều nay có muốn ăn cơm nhà nghèo không cô bé?”
Giọng nói quen thuộc của Cô giáo vang lên từ đầu dây bên kia, Chiều nay lại nhà Cô ăn cơm nhà nghèo không? Cơm nhà nghèo? Xời ạ sao lúc nào cũng nói vậy hết nè, nhỏ cũng có giàu có gì đâu mà… Nghe nói Cô nấu ăn rất ngon, hôm nay Ông Xả của cô về quê không có nhà nên Cô xuống bếp trỗ tài nội trợ mời nhỏ chiều đến nhà Cô ăn cơm. Vì mỗi lần có ông Xả của Cô ở nhà Cô sợ nhỏ mắc cỡ không đến, nên nhân dịp Thầy( tạm gọi chồng cô là Thầy cho dễ tí) về quê mấy ngày, Cô mời nhỏ đến nhà chơi và thưởng thức món ăn Cô nấu chứ gì. Mà nhỏ đến nhà Cô chơi nhiều lần rồi nhỏ có mắc cỡ gì đâu, chỉ có thầy là mắc cỡ thôi,  mỗi lần nhỏ đến nhà, Thầy chỉ nói chuyện với nhỏ được mấy câu sau đó không biết đi đâu không thấy nữa, Cô bảo Thầy mắc cỡ.
Không biết chiều nay Cô nấu món gì đây ta, mà nhỏ đâu phải người quen ăn những món sơn hào hải vị đâu chứ, được ăn những món ăn Cô nấu là vinh hạnh cho nhỏ lắm rồi. Chiều nay được gặp Cô, được cùng Cô trò chuyện, thú vị thật đấy ,đã gần nữa năm rồi nhỏ không được gặp Cô. Vì nhỏ bận đi làm, ngày nhỏ  được nghỉ Cô phải đi dạy, tối Cô ở nhà, nhỏ lại bận học, nên ít khi cô trò có dịp ngồi lại bên nhau lắm.
Nhỏ biết Cô khi nhỏ bắt đầu học lớp 1 của tiếng hoa, ngày đầu tiên đến trường tiếng hoa, mọi thứ đều xa lạ với nhỏ. Tuy lúc đó nhỏ là sinh viên năm nhất đại học nhưng nhút nhát lắm, nhưng vì niềm đam mê nhỏ gạt bỏ sự nhút nhát ấy, mới bước đến cổng trường bất chợt nhỏ gặp một thầy giáo trên tay cầm một cây thước thật dài, nhỏ sợ quá vì trong ký ức của nhỏ nhỏ không mấy ấn tượng gì với những người thầy. Nhỏ nghĩ thầm nếu thầy đó mà dạy nhỏ chắc nhỏ không dám đi học nữa. Rồi nhỏ cũng đến bàn ghi danh, ở đây nhỏ gặp được cô nhưng lúc đó nhỏ và cô chưa biết nhau, nhỏ nhìn qua một lượt các thầy cô bỗng nhỏ đưa mắt nhìn về phía cô, nhỏ ước thầm ước gì cô là người dạy nhỏ, vì nhìn cô có khuôn mặt hiền từ, phúc hậu và dễ gần làm sao.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học đã đến, nhưng nhỏ không biết lớp học của mình ở đâu, nhỏ đến gần cô và hỏi: “cô ơi có biết lớp 1A3 ở đâu không ạ”? Cô mỉm cười nhưng nhỏ chẳng nghe cô nói câu gì, nhỏ đi theo cô, nhưng dường như cô cũng không biết lớp của cô ở đâu. Nhỏ nghe cô giáo hỏi một cô giáo khác nhưng chỉ toàn nói tiếng hoa nhỏ không hiểu, cô quay sang nhìn nhỏ cười và nói 1A3 ở đây, nhỏ nhìn cô cười và cảm ơn cô, nhưng cô cũng bước vào lớp cùng với nhỏ, nhỏ hỏi cô sao lại vào lớp này, cô bảo cô dạy lớp này mà. Trong lòng nhỏ vui lắm, nhỏ không ngờ ước muốn của nhỏ lại trở thành hiện thực. Cô là người dạy nhỏ những chữ đầu tiên của tiếng hoa, từ đó nhỏ yêu mến tiếng hoa một cách kỳ là.
Nhưng thời gian học cô không lâu, nhỏ phải qua lớp khác học, những ngày đầu học với cô mới hầu như ngày nào nhỏ cũng khóc, nhỏ nhớ cô của nhỏ nhiều lắm, mặc dù lớp cô cách lớp nhỏ không xa. Cô bảo nhỏ có gắng học, nhỏ nghe lời cô cố gắng thật nhiều, dù bận đến mức nào nhỏ cũng tranh thủ đến lớp đúng giờ.
Mới đó mà đã gần 7 năm nhỏ học tiếng hoa, giờ nhỏ không còn nhút nhát như xưa nữa, nhỏ thay đổi rất nhiều nhưng duy nhất có một điều nhỏ không hề thay đổi, là nhỏ vẫn mãi quí mến cô của nhỏ.
Hôm nay nhỏ đến nhà cô của nhỏ, cùng ôn lại kỷ niệm mà trước đây nhỏ còn học với cô, ăn món ăn mà cô nấu. Cô làm món cơm truyền thống của người Hoa mời nhỏ ăn, nhỏ ăn một cách thích thú, nhỏ nói chuyện với cô từ chiều đến tận 9h tối mới xin phép cô ra về, nhưng không quên hẹn cô ngày khác sẽ gặp.

Ra về nhưng trong lòng nhỏ luôn nhớ món cơm của cô, Cơm cô làm ngon như vậy, nhiều thức ăn như vậy mà cô bảo là cơm nhà nghèo.