Sáng nay đi
làm, lại vào ngày thi đại học nên đường phố rất đông người. Cảm
giác bồi hồi nhớ lại 7 năm về trước mình cũng là một sĩ tử, ôi nhớ
quá cái cảm giác hồi họp được gọi tên vào phòng thi và rồi chờ
đợi cái đề thi, hy vọng là dễ một chút, rồi thấp thỏm từng ngày
trông ngống kết quả. Sáng nay đi ngang cổng trường ngày xưa mình đi
thi, thấy nhớ quá.
Năm nào cũng
vậy, đến mùa thi các sĩ tử cùng phụ huynh từ các nơi khác đổ về
làm cho thành phố vốn dĩ không lắm ồn ào trở nên nhộn nhịp. Nhìn
những phụ huynh ngồi đứng đợi con ở cổng trường thi, trên trán lấm
tấm những giọt mồ hôi dưới cái trời nắng chang chang như thế này, có
một cảm giác gì đó khó tả cứ len lỏi vào tâm trí tôi. Ngày xưa tôi
cũng đi thi, nhưng một mình đạp xe cọc cạch 10 mấy cây số, vì lúc đó
tôi hiểu được một điều rằng phải cố gắng thật nhiều, tuy không được
Ba Mẹ đưa đón đi thi như những bạn khác, nhưng tôi không cảm thấy buồn,
vì ít ra Ba Mẹ ngồi ở đợi tôi đi thi về còn đỡ hơn để Ba Mẹ phải
ngồi dưới trời nắng như thế này, mà những ngày nắng còn đỡ, những
ngày mưa không biết như thế nào nữa??? Ba Mẹ đã cả đời lam lũ vì
mình, tới ngày đi thi cũng phải bắt Ba Mẹ mình cong lưng ngồi đợi như
thế này, thì liệu trong phòng thi bản thân mình có an tâm không chứ??
Xã hội tiến bộ, con người cũng phát triển nhưng dần dần giới trẻ bây
giờ không còn tự lập nhiều như trước nữa, nhà không đến nỗi xa mà
ngày thường có thể tự mình chạy xe đi chơi hơn cả chục cây số không
cảm giác nó xa, nhưng đi thi chỉ cách nhà chừng 1km cũng phải bắt
phụ huynh đưa đón. Cũng có thể vì phụ huynh không an tâm nên muốn theo con cùng thi chăng.
Ba Mẹ chỉ có
thể bên cạnh mình lúc ở nhà và thầy cô chỉ dìu dắt và bên cạnh
mình lúc ở trường học, còn ra trường đời không phải lúc nào cũng
có Ba Mẹ bên cạnh, nên tự bản thân mình phải biết tự lập, biết đứng
lên khi bị vấp ngã, chứ đừng trông chờ có ai đó đến nâng mình lên
rồi mới đứng dậy bước tiếp. Con đường đời không phải bằng phẳng và
được trải thảm hoa hồng mà nó là một con đường đầy chông gai và cạm
bẫy của cuộc đời, tự bản thân mình phải cố vươn lên và đứng vững,
phải biết tự mình làm ra tiền bằng chính công sức của bản thân thì
mới biết quý trọng và trân trọng những gì mình cố gắng tạo nên.
Nhìn những cậu ấm cô chiêu, được Ba Mẹ đưa đón bằng xe hơi, những
loại xe đắc tiền mà bản thân không cố gắng học hành, lại càng thấy
thương những cô cậu học trò nghèo mà cố gắng, đến ngày đi thi không
có đủ tiền làm lộ phí. Haizz cái xã hội vốn dĩ bất công là thế,
người ăn không hết kẻ lần không ra.
Hy vọng hôm nay
các em sẽ làm bài thi tốt, có thể bước vào ngưỡng cửa đại học để
sau này có thể đủ kiến thức vào đời, khi trưởng thành thì có thể
hiếu thảo với Ba Mẹ, đừng quên ngày xưa ba mẹ đã vì mình mà vất vả
như thế nào. Chúc các em thi tốt nhé.
Nhìn mấy tấm ảnh này, đọc bài em viết, thấy thương quá em ạ. Mình hồi đó đi thi, cứ tưởng mình là mệt nhất, hóa ra người mệt nhất là người thân của mình. Qua rồi, giờ nhìn tụi nhỏ bây giờ mà nhớ mình hồi xưa ghê em hén .
Trả lờiXóaNăm nay nhà chị có 2 ẻm cũng thi đại học. chả biết hên hay xui mà thấy 2 nàng cứ nhí nha nhí nhố cười hì hì. vô tư lém.
Sáng mai chị về quê thăm nhà sớm rùi, nên em có lên chị cũng không gặp được. Thui, trái đất tròn mà, thế nào cũng gặp cho coi. Nhớ lúc đó đừng ôm dép bỏ chạy, chị chạy theo níu áo à nghen ! hì hì