Sống không giận không hờn không oán trách.. Sống là động nhưng lòng luôn bất động.. Sống yên vui danh lợi mãi coi thường.. Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến...
MÔNG LUNG
Lâu lắm rồi mới có cái cảm giác bình thản, không cần phải vội vả rời khỏi giường để chuẩn bị cho một ngày làm việc. Hôm nay chẳng biết tâm trạng nó thế nào, nhưng nó không muốn đi làm tí nào cả, nó cứ bật dậy rồi nằm dài xuống trên cái nệm êm ái mỗi ngày nó trở về sau một ngày làm việc, hôm nay nó muốn nằm lâu hơn chút nữa. Không vội vả vì nó đã xin phép hôm nay đến muộn, nó đến bàn làm việc ở nhà của nó, lâu rồi nó không ngồi vào đấy, những lúc mệt nó chỉ xà xuống bộ salon hay chiếc nệm nằm dài trên đó, hiếm khi nó ngồi vào bàn làm việc. Hôm nay chắc mặt trời mọc ở hướng khác cho nên vừa thức dậy đã vội vả ngồi vào bàn làm việc, mở chiếc laptop quen thuộc mỗi khi có việc làm không kịp ở Cty mới mang về nhà, chiếc laptop cũng nhớ chủ lắm đây vì người chủ như nó hiếm khi đụng tới. Cảm giác ngồi vào bàn làm việc ở nhà cứ là lạ, nó thầm ước giá mà hôm nay khỏi phải đến Cty, khỏi phải nghe điện thoại, khỏi phải làm những gì liên quan đến công việc. Không phải vô lý nó ước như thế mà vì suốt cả tối qua nó không tài nào ngủ được bởi vì một lý do hết sức là đau đầu, không biết phải quyết định thế nào giữa cầm lên và bỏ xuống, một đứa sợ xe như nó vậy mà mon men ra đứng giữa ngã 3 đường để rồi phải đau đầu suy nghĩ làm cách nào để qua được bên kia đường hay trở lại nơi vừa bắt đầu mà không gặp nguy hiểm? Thật sự nó rất đau đầu, đau cả tim bởi chính vì con người sống thiên về tình cảm như nó không ít lần bị tổn thương nhưng đến một lúc nó phải quyết định rũ bỏ tất cả những thứ tình cảm để cất bước ra đi, đi về phía bình yên mà nó chọn lựa. Người ta đã vẽ cho nó một thiên đường, thiên đường mà có nhiều người mơ ước cũng không được, vậy mà nó được cái may mắn ấy nó lại phải đau đầu suy nghĩ. Mâu thuẫn bắt đầu đeo lấy nó.
Đang mông lung suy nghĩ, bất chợt nghe tiếng Mẹ nó gọi, tiếng gọi xóa tan đi những suy nghĩ, cũng xóa tan đi cái tĩnh mịch trong đầu nó, nó ngước nhìn qua cửa sổ, mặt trời đã lên cao khỏi ngọn dừa, nó chậm rãi rời khỏi bàn làm việc nhưng vẫn còn bâng vơ suy nghĩ. Thôi thì bỏ lại sau lưng những gì đang suy nghĩ dở dang, bắt đầu một ngày mới bình yên Nó à!
P/S: Hình ảnh khoảng trời bình yên của nó!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sang thăm Ngọc Hân đọc bài viết MÔNG LUNG . Chúc con luôn có nhiều niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống con nhé. Thân mến
Trả lờiXóahttps://ngocliennguyen.files.wordpress.com/2015/07/143626300628286.gif