Cần Thơ, ngày nhớ
đêm mong tháng đợi năm chờ nhưng... vô vọng!!
Chị gái thương mến
của em,
( Chị của ngày hôm qua, em của ngày hôm nay và người chị mà em có cảm giác như chị đang về hiện hữu bên trong chị ấy)
Thắm thoát, vậy
mà mình xa nhau đã 19 năm lẻ 8 ngày rồi phải không Chị? Em nhớ Chị lắm đó có biết
không?? Không biết bây giờ Chị ra sao? Mặt mũi thế nào có giống với 19 năm lẻ 8
ngày trước không?? Cảm giác ngày Chị rời xa em vẫn luôn hiện hữu và mãi mãi
trong tâm trí của Em!!
Chị nhớ thương, 19
năm rồi sao không một lần về thăm em vậy? Chị không nhớ em sao? Mà không nhớ
cũng phải, vì lúc nhỏ em ngổ ngáo em cứng đầu không nghe lời Chị, còn ăn hiếp
Chị, dành mọi thứ với Chị. Giờ em lớn rồi, em biết lỗi của mình rồi, Chị về với
em đi có được không Chị? Em sẽ không dành mọi thứ với Chị, em sẽ nghe lời Chị
mà đừng bỏ em có được không?
Thấy người ta có
Chị, em thèm được như vậy lắm, lúc nào cũng được ở bên cạnh nhau, chia sẻ với
nhau những buồn vui trong cuộc sống. Chắc nơi xa ấy, Chị cũng thèm được có em
gái bên cạnh phải không Chị? Khoảng cách của Chị em mình có xa lắm không? Chỉ
là một khoảng không vô hình sao em không nhìn thấy được Chị? Chị biết không, kể từ khi Chị
rời xa em, em mới cảm nhận được rằng nỗi mất mát đó lớn lao như thế nào. Hầu
như ngày nào em cũng khóc, khóc đến sưng cả mắt mà Chị cũng không chịu về. Từ một
con bé mít ướt, nhõng nhẽo em trở nên chai lì hơn vì em biết Chị không muốn
nhìn thấy em như thế. Em phải mạnh mẽ lên mới có thể thay thế được Chị, con bé
ham chơi, ương bướng, ngang ngạnh năm nào giờ đã tan biến trong em, thay vào đó
là con bé ít nói, sống nội tâm và hay suy tư.
Em và Chị ngày xưa khác xa
nhau, Chị dễ thương, dịu dàng, đảm đang, em xấu xí, cộc cằn, lười biếng. Trái
tính trái nết suốt ngày chỉ ăn hiếp Chị, tối ngủ 2 chị em đắp chung 1 cái mền,
em cuộn tròn không cho chị đắp chung, có bao nhiêu cái gối em gom về phía mình,
1 cái gác tay một cái gác chân trong khi chị chẳng có cái nào, vậy mà chị cũng
không dành lại với em. Khi Chị đi rồi, căn phòng chật hẹp ngày nào trở nên hiu
quạnh, em có thể nghe được tiếng hơi thở của mình, nhớ Chị em chỉ biết úp mặt vào
vách để khóc, giá mà ngày xưa em thương chị nhiều một chút, nghe lời chị một
chút thì hay biết mấy, giờ hối hận chị cũng không quay về bên em. Giá như có thể
đổi 10 năm tuổi thọ để chị quay về bên em 1 ngày, hoặc chỉ 1 tiếng đồng hồ hay
thậm chí chỉ nói 1 câu duy nhất, em không ngần ngại đổi lấy để được gặp Chị, để
nói với chị rằng: “ Em xin lỗi Chị, em nhớ Chị nhiều lắm”. Nhưng thời gian đã
qua đi làm sao lấy lại được, giống như chị đi rồi làm sao quay lại với em!!
Chị àh, ở bên kia chị có sống
tốt không? có ai ăn hiếp chị không? Em nhớ chị nhiều lắm, nhưng biết làm sao để
gặp chị bây giờ? Ngay cả trong mơ em còn không thể gặp được Chị. Hôm nay là
sinh nhật lần thứ 32 của Chị, em muốn cùng chị mừng sinh nhật, em muốn cùng chị
thổi nến, cùng chị cắt bánh kem để đón mừng sinh nhật. Chị àh chúc mừng sinh nhật
chị thương mến của em, ráng sống tốt rồi chúng ta sẽ được gặp nhau ở vô cực lý
thiên, đừng lo lắng vì ở nhà đã có em thay thế Chị.
Em nói cho chị nghe một bí mật
mà em đã cất giấu hơn 4 năm nay, em cảm nhận được hình ảnh của chị trong một
người khác, không biết có phải là chị đấy không? nhưng cảm giác rất thân quen,
rất ấm áp như hình bóng chị về hiện hữu trong Chị ấy. Mỗi lần gặp và nói chuyện
với chị ấy em cảm giác rất vui giống như em đối diện với Chị vậy, em thương Chị
bao nhiêu thì cũng thương Chị ấy bấy nhiêu. Vẻ bề ngoài Chị và Chị ấy không giống
nhau, Chị ấy còn lớn hơn Chị 10 tuổi nhưng mà chị ấy cũng có nhiều điểm chung
giống Chị, Chị ấy cùng họ với mình, tên có 5 chữ cái, chữ cái đầu giống tên Chị.
Chị àh, Chị bỏ em đi rồi, Chị ấy là người thay thế Chị thương em, quan tâm em,
những lúc buồn vui em thường tâm sự với chị ấy cũng giống như em đang tâm sự với
Chị, em giữ chặt lấy chị ấy giống như em đang giữ chặt lấy Chị, không muốn chị ấy
rời xa em cũng giống như không muốn chị rời xa em vậy. Có nhiều người không hiểu,
nói những điều không hay, em để ngoài tai vì em biết em đang cần gì, em đang nắm
giữ điều gì. Họ không phải là 2 chị em mình, không phải là chị ấy thì họ sẽ
không hiểu, mặc kệ người ta nói vì em giữ chặt trong tay một báo vật quý giá,
có lẽ về vật chất nó không là gì nhưng về mặt tinh thần nó là cả kho báo của
em. Có đôi lúc em và chị ấy bất đồng, cãi nhau rồi giận nhau giống như ngày xưa
hai chị em mình vậy nhưng chỉ một chút rồi thôi, lại xí xóa cho nhau những lỗi
lầm, chỉ có những người trong nhà thì mới được như vậy đúng không chị? Chị biết
không, mọi người trong gia đình chị ấy cũng đều quý mến em, em cũng vậy xem đó
giống như ngôi nhà thứ 2 của mình vậy, cảm giác không khác gì với gia đình
mình. Nhưng Chị àh, em chỉ ước muốn một điều, một điều thôi, chị về thăm em một
lần đi có được không, với dáng hình năm xưa của Chị, để em biết được rằng Chị vẫn
sống thật tốt!
(Người Chị bây giờ của em)