Gần một tháng rồi không viết blog, mà dường như mỗi lần có chuyện không vui mới muốn lên thăm blog đúng là bất công với nó (blog) quá. Gần cả tháng nay có nhiều việc quá, nhất là cái hợp đồng từ anh dịch sang hoa, cũng đã đủ làm mệt mỏi. Nhưng cuối cùng thì cũng xong. Bận rộn làm Nó lười viết lách, nó không suy nghĩ được gì để viết, mà có suy nghĩ được cũng chẳng có thời gian để viết.
Dạo này nó làm nhiều người buồn bực quá, mà
chính bản thân nó cũng vậy, lúc nào cũng có cảm giác khó chịu. Nó không muốn
làm ai buồn cả, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Cảm giác rất đau khi bị ai đó làm tổn thương,
và nó bật khóc, nó không hề muốn khóc tí nào, những việc như thế chẳng hề đáng
khóc nhưng nó lại khóc,những câu nói của bạn nó, như xát muối vào vết thương
đang chảy máu, nếu là ai khác lớn hơn nó nói câu đó nó sẽ không khóc, còn những
câu nói ấy của người bạn kém nó 2 tuổi. Những câu ấy chẳng biết thật hay đùa,
nhưng nó tin chắc những câu đó hoàn toàn không phải đùa. Dù sao đi nữa nó cũng
học được một bài học quý báo, và phải xem lại mình trước khi nhận lời giúp ai
đó, xem mình có thật sự làm được hay không. Nó đã thất bại khi nghĩ ai cũng như
nó có khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau, nó đã sai. Nhưng nó tin những lời Chị sâu
Queen nói với nó, nó biết chị là người như thế nào, nó biết chị luôn tốt với nó
sẵn sàng giúp nó khi gặp khó khăn, nhưng cũng lắm lúc con nhóc con như nó cũng
làm chị khó chịu. Có lẽ những lời nói sáng nay, không phải cố ý, nhưng cũng làm
lòng nó đau. Nhưng chẳng sao cả, dù sao thì cũng học được một bài học, bài học
cho lòng tốt, bài học khi nhờ vả người khác sẽ nhận được những lời nói như thế,
nhưng có lẽ nó đã sai rồi. Rồi mọi chuyện sẽ chẳng là gì, xem như nó chưa từng
nghe những lời nói như thế. Nếu đầu óc nó nghĩ đơn giản thì chắc sáng nay nó đã
không khóc, nhưng đầu óc của nó rất phức tạp, chuyện gì cũng làm nó suy nghĩ,
và khi nói ra điều gì đó phải nghĩ đến cảm giác của người tiếp nhận nó, nên làm
cho suy nghĩ của nó có vẻ bà cụ non, nhưng làm như thế nó sẽ tránh được gây tổn
thương cho người khác mặc dù đôi khi không cố ý. Hôm nay dù công việc không nhiều
nhưng cảm thấy mệt mỏi quá, đúng là tâm trạng không vui nên mới có những cảm
giác như thế. Nhưng chẳng sao cả chỉ cần cười một cái sẽ quên hết thôi mà. Hãy
mỉm cười rồi mọi việc sẽ trở lại tốt thôi
Hân nè, Em đừng nghĩ nhiều về một lời nói của ai đó làm em đau. Khóc thì cứ khóc, nhưng em thử nhớ lại có lời nào người đó nói mà em vui không, nhớ tới những gì vui vẻ giữa em và bạn ...thì tự dưng cái buồn đó nó nhỏ đi một tí, rồi từ từ mất thui. Chắc bạn cũng không cố ý làm em buồn đâu. Khi nào tâm trạng tốt lên rồi, nói với bạn điều mình không thích. Bạn bè mà, thẳng thắn với nhau vẫn hay hơn.
Trả lờiXóaThui, đừng khóc nữa, lau nước mắt cho cô em nhỏ xinh này nè. Nín đi, bỏ được bỏ đi nha cưng, đừng khóc nữa nghen ! Năn nỉ đó.
Em iu, dịch cả cái hợp đồng được, em dịch hộ chị câu này với ( chị viết phiên âm thui nha ):
" Wo ai ni hen duo " ( Ủa sao chị để dấu ở máy chị hổng được em ui ?! )
Vui lên nha em, chuyện nhỏ mà, cười hì hì cái chào ngày mới nhé.
Cảm ơn Chị yêu đã chia sẻ với em, cả tháng nay em có nhiều chuyện không vui nên cũng lười viết blog, nhưng mỗi ngày em đều âm thầm lặng lẽ ghé thăm nhà Chị và mọi người. Ở blog em nhận được nhiều tình cảm chia sẻ của các anh Chị. Em quý các anh Chị nhiều lắm, em sẽ cố gắng siêng viết blog nhiều hơn. 姐姐,我也爱姐姐很多 :Đ
XóaBé xinh nè! Lâu lắm rồi mới gặp lại em. Đọc bài này, hóa ra có chuyện không vui đúng không. Tuy không vui nhưng cũng đừng bỏ Blog chứ. Em cứ chia sẻ những gì mình thấy não lòng, mọi người sẽ an ủi và động viên em. Có thể đó là một lời đồng cảm, một câu nói đùa, một chút chọc ghẹo nhưng sẽ giúp em vui hơn đấy. Chị cũng bận rộn lắm nhưng cũng ít khi bỏ blog vì ở đó chị tìm thấy những người bạn rất chân tình. Em cứ tin vào bạn bè, cho dù dòng viết của họ không cho em thấy hình hài họ nhưng họ là những con người có tấm lòng và luôn luôn bên em đó, bé xinh ạ!
Trả lờiXóaCảm ơn Chị đã động viên em, đúng là cả tháng nay em có nhiều chuyện không vui nên không viết được gì cả. Em vẫn âm thầm lặng lẽ vào thăm nhà của Chị và mọi người, dù rằng không để lại comment. Trước đây em cũng không biết blog là gì, nhưng từ khi có một người bạn hướng dẫn tạo blog em đã quen dần với việc mỗi ngày lên blog xem ai vừa ghé thăm nhà mình và qua thăm mọi người lúc còn ở bên blog 360plus, và ở đó em đã gặp Chị và mọi người. Giống như Chị nói, lên đây tìm thấy được những người bạn rất chân tình, và em cũng tin mạng ảo nhưng tình cảm mọi người dành cho nhau là thật. Chưa gặp Chị, nhưng qua cách viết blog của Chị em cảm thấy rất thích và mỗi ngày lên Blog em đều ghé thăm Chị. Cảm ơn Chị thật nhiều, em sẽ cố gắng không bỏ ngôi nhà blog thân yêu này :)
Xóa