Có đôi lúc Nó tự
hỏi không biết ngày trước
học anh văn và nghiệp vụ sư phạm để làm gì? Mà khi tốt nghiệp đã không chọn con
đường mà ngày xưa nó thích. Nó lại rẽ sang một trang khác. Với công việc hiện
tại của nó, không phải hoàn hảo, không phải thú vị, đôi lúc còn khó chịu nữa.
Nhưng khi nó lắng lòng suy nghĩ, tự hỏi bản thân tại sao như thế? Nó còn trẻ còn
nhiều cơ hội để bay nhảy, nhưng sao nó vẫn cứ ngồi đây. Mỗi lần không có cơ hội
đến với nó nó mong sao có một cơ hội mới để nó có thể chuyển mình, nhưng khi cơ hội đến
với nó nó lại để cho cơ hội từ từ ra khỏi tầm tay nó. Khi đó nó tự biện minh
rằng: thật ra nó cũng không thích công việc này, nhưng mọi người nơi đây đối với
nó rất tốt, nó không muốn rời xa, sợ đến một môi trường khác nó không được như
thế này, không có được nhiều người yêu thương nó và quan tâm đến nó.
Nó nợ Thầy nó
một lời hứa của 3 năm về trước, bây giờ xem như nó đã thực hiện xong lời hứa đó,
nó có thể ra đi mà không thấy lương tâm mình bị cắn rứt. Nhưng sao nó muốn bước
đi lại khó thế, giống như có một sức mạnh vô hình ngăn nó lại và nó không thể
bước tiếp được, bóng đen vô hình ấy muốn nó phải ở đây, ngồi tại vị trí mà nó
vẫn ngồi.
Hôm qua nó có
một cơ hội theo đuổi cái nghề mà ngày xưa nó thích: “ nghề gõ đầu trẻ”, nó quen
với một cô giáo dạy toán, cô bảo trường đang cần giáo viên tiếng anh, có muốn
dạy thì cô giới thiệu vô dạy, đi dạy khỏe lắm cô dạy lớp 10, 11 mà một tuần dạy
có 3 buổi thôi. Nó lại phân vân, nó nhớ lời chị Y. Ng vẫn thường nói với nó là
nên đi dạy, nhưng sao bây giờ nó cảm thấy sao sao đó, nó không còn xông sáo
không còn thích đứng trên bục giảng và mặt những chiếc áo dài tím như ngày xưa
nó từng mơ ước nữa. Lúc trước gần nhà nó có trường cấp II , ngôi trường mà ngày
xưa nó được học, cô giáo ở đó cũng kêu nó về dạy, nếu dạy ở đó tiện hơn rất
nhiều vì nó chỉ mất 5 phút đi xe máy. Nhưng nó bảo rằng nó không thích dạy cấp
II, nó muốn là một cô giáo dạy THPT. Nhưng bây giờ cơ hội lại đến với nó, nó có
thể thực hiện được ước mơ rồi, vậy mà nó lại từ chối. Không biết nó muốn sao nữa
hay là đang ngấm nghía cái trường đại học kinh tế gần nhà? Đã có lúc nó từng mơ
ước được dạy trong ngôi trường đó, nhưng bây giờ có lẽ cho nó vào đó nó cũng
không muốn. Nó chán học sinh bây giờ lắm rồi, không dễ thương, đáng yêu, chịu
học và tôn trọng giáo viên như ngày xưa nữa. Nó mà đi dạy thế nào cũng bị mấy
đứa học trò bắt nạt cho mà xem hihi.
Nó lại từ chối
cơ hội, lẽ dĩ nhiên nó phải tiếp tục công việc hiện tại, dù muốn dù không thì
vẫn làm tốt công việc, không được than vãng nữa đâu. Tuy công việc nó không
thích lắm, nhưng mọi người ở đây tốt với nó, nên nó quyết định ở lại đây tiếp
tục công việc cùng chị và phải cố gắng làm tốt hơn nữa Hy vọng một ngày nào đó
nó lại bước tiếp nấc thang cuộc đời cao hơn và xa hơn. Nó quay lưng lại đóng
cánh cửa cơ hội vừa hé mở ra cho nó, nó nở một nụ cười xin lỗi vì đã bỏ mất cơ
hội dành cho nó. Nhưng không sao, khi nó nghĩ rằng mọi người vẫn muốn nó tiếp
tục công việc ở đây, vẫn muốn nghe giọng nói của nó mỗi ngày ( nói đùa vậy chứ
nghe mỗi ngày chắc có người chán đến tận cổ rồi hihi). Vậy là cánh cửa cơ hội
một lần nữa đã khép lại bởi bàn tay của nó.
Không biết nói sao với em nữa, nhưng đối với chị, chị cũng có lúc giống em bây giờ nè.
Trả lờiXóaChị cũng học ngành học tương tự em, ( nhưng không phải sư phạm ),ra trường rồi xoay xoay thế nào làm đủ bao việc, toàn là những việc mình không thích. giờ thì chị đang làm một công việc chả liên quan gì tới cái bằng đại học cả, cũng hổng có dính dnag1 gì tới chị thích. Cuộc sống mà em, được làm việc mình thích là nhất rùi. Nhưng, như em hiện giờ, môi trường làm việc tốt thế không dễ kiếm đâu em nhe.
Thui, em phân vân lưỡng lự vậy, có lẽ em đã chọn rồi nhưng còn hơi tiếc tiếc vì sợ lỡ cơ hội đúng không ? Mà nếu đã chọn, thì đừng so đo, tiếc rẻ nữa em ạ. cứ đi thẳng đi, thế nào cũng ....gặp....Bạch Mã Hoàng Tử. hì hì
Dạ, em cũng từng phân vân rồi bỏ qua nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng em quyết định vẫn ở lại vì môi trường làm việc không cạnh tranh, không bon chen và đặc biệt là tình cảm của mọi người dành cho nhau, nên dù ở đây lương không cao lắm nhưng em vẫn muốn tiếp tục. Em cũng từng vừa đi làm vừa đi dạy được một khoảng thời gian khá lâu, nhưng cuối cùng em nhận ra em không còn thích đi dạy nữa. Giờ đây em cũng đã quen dần công việc hiện tại, quan trọng là mình cố gắng thích nó để cảm thấy vui trong công việc, đúng hok Chị hihi
Trả lờiXóaBé à, con trai của cô cũng học đại học sư phạm, ra trường, đi dạy cách nhà 80 cây số, đó là một trường điểm cấp 3 lớn ở một thị trấn.Nhưng khi mới về thì Thầy hiệu trưởng đã nói, em mới ra trường về đây, thấy gì thì phải ngồi im không được phát biểu nhé, Nó dạy nửa năm, viện cớ hòan cảnh gia đình và xin nghỉ luôn.Hiện giờ nó làm cho một công ty vi tính không liên quan gì đến nghành sư phạm, và nó cũng nói học sinh bây giờ khó trị lắm nên nó không ham dạy nữa.Chúc con ổn định với nghề nghiệp nhé.
Trả lờiXóa