Không
biết với mọi người thì sao, nhưng đối với tôi mỗi lần nhìn thấy những cụ già phải
vất vả mưa sinh trước sự hửng hờ của bao người qua lại, tôi nghe như trong lòng
mình mặn đắng. Có phải là do tôi quá đa cảm chăng? Không ít lần tôi gặp những cụ
già, rồi những em nhỏ tật nguyền vì cuộc sống mưa sinh phải đi khắp các ngã đường
mà những người trẻ tuổi như tôi chưa chắc đã đi nỗi, để mong bán được vài tờ vé
số. Họ ra sức này nỉ trước sự thờ ơ không thèm đếm xỉa, tôi cảm thấy xúc động
và thương cảm cho họ thật nhiều, có những người còn xua đuổi họ. Mỗi lần gặp những
sự việc như thế tôi lại thấy buồn. Mời không mua thì thôi, ít ra cũng trả lời một
tiếng “ dạ không mua” đối với người lớn tuổi chứ, dù họ có nghèo khổ, nhưng họ
đâu có xòe tay xin tiền mình đâu. Đó là phép lịch sự và tôn trọng người lớn tuổi
mà ngay cả đứa trẻ con còn biết vậy mà người lớn như thế lại không biết.
Tôi
nhớ có lần cùng trường đi du lịch Nha Trang- Đà Lạt, đoàn tham quan của chúng
tôi sau khi đã đi đến các điểm du lịch ở Nha Trang, quyết định dừng chân ở chợ
Đầm, gần khách sạn nơi chúng tôi nghỉ để mọi người mua sắm. Hiếu
kỳ nên tôi cùng một nhóm bạn đi sâu vào chợ để tìm hiểu xem chợ ở đây thế nào và cách cư xử của mọi người trong chợ ra sao. Đi trước tôi là một nhỏ bạn cũng khá tinh
nghịch, nhỏ được một bà cụ tuổi đã ngoài 70 ngồi trong một góc của một shop bán
quần áo mời mua Xoài. Nhỏ nhanh miệng trả giá nhưng sau đó lại bỏ đi. Lúc đó
tôi vừa đi tới nghe tiếng khóc của cụ, thấy nao nao trong lòng, tôi ghé lại hỏi
cụ, cụ bảo nhà cụ nghèo bán xoài sáng tới giờ không ai mua, nhưng có người trả
giá mà không mua, nói xong cụ lại tiếp tục khóc. Tôi thấy thương cụ vô cùng,
tôi hỏi cụ “mớ xoài này cụ bán bao nhiêu để con mua giúp.” Cụ nói 10.000 nhưng
tôi chưa kịp trả lời, cụ lại nói tiếp thôi 8000 cũng được. Thấy thương cụ tôi
trả luôn cho cụ 15000 nhưng chỉ lấy 2 trái ăn thử xem xoài Nha Trang có giống
xoài ở Cần Thơ không đó mà. Khi thấy tôi cầm 2 trái xoài trên tay nhỏ bạn tinh
nghịch của tôi hỏi “ ê nhỏ mua xoài của bà cụ hồi nảy hả”, tôi trả lời nhỏ giọng
trách móc “ ùh, lúc nảy trả giá chi rồi không mua để bà cụ ngồi khóc vậy” nhỏ
nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên “thấy bà kêu quá tính trả giá cho qua rồi đi, ai ngờ
bà cụ đó khóc chứ, mà người ở đây ngộ quá, mời mua đồ không mua lại dở ra cái
chiêu khóc nữa, nhà mi bị gạt rồi nhỏ ơi.” Tôi trả lời nhỏ với giọng giận dữ “
cứ cho là bị gạt đi có sao đâu chứ, ta thấy bà cụ tội nghiệp giúp đỡ chút có
sao đâu”, nhỏ nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi gặp không ít trường hợp như thế, không
biết là có bị gạt hay không? Nhung mỗi lần giúp được ai đó điều gì, trong lòng
tôi lại cảm thấy rất vui, cho dù bị gạt cũng không sao.
Có
một lần duy nhất tôi không giúp người ta mà đến bây giờ mỗi lần nhớ lại tôi cảm
thấy ân hận. Hôm ấy tôi cùng 2 người bạn xuống khu thương mại mua sắm, sau khi
đã thấm mệt, chúng tôi quyết định ghé một quán nào vừa ăn vừa nghỉ chân. Vừa ngồi
xuống thì có một Dì, khoảng hơn 50 tuổi gì đó, mời chúng tôi mua bánh tét.
Nhưng chúng tôi không mua vì không thích ăn bánh tét lắm, Dì ra sức thuyết phục
chúng tôi mua nhưng chẳng đứa nào chịu mua. Rồi Dì cố thuyết phục lần nữa, Dì bảo
nhà dì nghèo, còn bà cụ 80 tuổi ở nhà và mấy đứa con nhỏ không ai chăm sóc, chồng
Dì bỏ mấy mẹ con Dì theo người khác, Dì phải lội bộ từ Vĩnh Long qua đây bán
bánh, bán hết rổ bánh chỉ lời được 30000đ nói đến đó rồi Dì khóc. Tôi cảm thấy
lòng mình đau nhói khi nghe dì kể. Định mua giúp nhưng mua về nhà ai ăn đây? nghĩ vậy lại
thôi. Khi Dì đó đi khỏi nhỏ bạn nói với tôi “không biết có thật không nữa, nghe
dì đó kể mà tội nghiệp.” Tôi ngồi ngớ người tự trách mình sao lại không giúp Dì
ấy chứ? Tôi đem chuyện đó kể với Mẹ, Mẹ bảo “mình có thể trả tiền nhưng không lấy
bánh cũng được mà”, vậy mà tôi cũng không nghĩ ra. Mỗi lần suy nghĩ lại tôi thấy
buồn, ước gì lúc đó tôi giúp Dì ấy!!
Mới ngày hôm qua, trong lúc đi làm về, vừa chạy
xe vừa suy nghĩ vu vơ, vô tình gặp một cụ bà tuổi ngoài 80, tay cầm lỉnh kỉnh đồ,
đầu đội cả xề rau củ trái cây, có chuối có cà..., chân không mang dép, mặt bồ đồ
đã sờn vai có nhiều chỗ chấp vá, dáng người gầy gò, nhìn thấy cụ mắt tôi thấy
cay cay, lại suy nghĩ vẫn vơ, sao trên đời này có nhiều người vất vả như thế,
nhưng lại có người tiền của dư thừa mua một đôi dép, cái váy giá cả mấy tỷ đồng.
Cái tuổi ngoài 80 lẽ ra đã được an hưởng tuổi già vậy mà cụ phải vất vả như thế,
chưa kể cụ phải đội cả xề nặng nề ấy đi bộ một khoảng khá xa. Thấy thương cụ
quá trong đầu suy nghĩ dù gì thì lãnh lương cách đây cũng không lâu bất quá gần
cuối tháng xài ki cóp một tí nên giúp cụ mua hết khoảng rau củ trái cây trong xề,
để cụ đỡ gánh nặng đường xa..., để để bửa cơm chiều nay cụ ăn ngon một chút...,
mà mình thì có rau củ và trái cây để ăn. Không suy nghĩ vu vơ nữa, định quay
sang kêu cụ, thì cụ đã đi mất tự lúc nào cũng không biết? Mình đúng là tệ thiệt
là tệ, trong đầu lúc này đấu tranh dữ lắm thầm trách bản thân mình sao hay nghĩ
vu vơ thế không biết, đáng lẽ hôm nay giúp được cụ và có thể thân mật gọi cụ một
tiếng Ngoại để lòng cụ thấy ấm áp, vậy mà cũng không làm được!! Không biết đến
lúc tôi bằng tuổi cụ, có phải vất vả lam lũ như cụ bây giờ không nhỉ? Lòng thầm
mong có ai đó giúp cụ mua hết xề rau củ , để tối về cụ có một giấc ngủ ngon!!!