Tình Bạn


Tình bạn giữa A và B.
A bị bệnh
B: A bạn bị làm sao thế? Bạn không khỏe hả?
A: uh.
B: bạn uống thuốc chưa? Sắc mặt bạn kém quá, bạn thấy trong người thế nào.
A: không cần uống thuốc đâu, tự động sẽ khỏi thôi.
B: không được đâu, như vậy lâu khỏe lắm, phải uống thuốc chứ,  Uống thuốc không mình qua phòng y tế xin cho nha. Hay là hôm nay bạn về sớm nghỉ ngơi đi nha.
A: Đã nói là không cần rồi mà.
B: L
…………………………………………………………………………………….
B bị bệnh
B: A ơi mình bị bệnh rồi, khó chịu quá hic!
A………………………………………….
B: A ơi mình lại khó chịu nữa rồi, uống  thuốc hoài mà không khỏi gì hết L, A ơi bạn có đó không? hic
A: ai bảo không nghỉ ngơi làm chi.
B: L


THƯƠNG CẢM



Không biết với mọi người thì sao, nhưng đối với tôi mỗi lần nhìn thấy những cụ già phải vất vả mưa sinh trước sự hửng hờ của bao người qua lại, tôi nghe như trong lòng mình mặn đắng. Có phải là do tôi quá đa cảm chăng? Không ít lần tôi gặp những cụ già, rồi những em nhỏ tật nguyền vì cuộc sống mưa sinh phải đi khắp các ngã đường mà những người trẻ tuổi như tôi chưa chắc đã đi nỗi, để mong bán được vài tờ vé số. Họ ra sức này nỉ trước sự thờ ơ không thèm đếm xỉa, tôi cảm thấy xúc động và thương cảm cho họ thật nhiều, có những người còn xua đuổi họ. Mỗi lần gặp những sự việc như thế tôi lại thấy buồn. Mời không mua thì thôi, ít ra cũng trả lời một tiếng “ dạ không mua” đối với người lớn tuổi chứ, dù họ có nghèo khổ, nhưng họ đâu có xòe tay xin tiền mình đâu. Đó là phép lịch sự và tôn trọng người lớn tuổi mà ngay cả đứa trẻ con còn biết vậy mà người lớn như thế lại không biết.
Tôi nhớ có lần cùng trường đi du lịch Nha Trang- Đà Lạt, đoàn tham quan của chúng tôi sau khi đã đi đến các điểm du lịch ở Nha Trang, quyết định dừng chân ở chợ Đầm, gần khách sạn nơi chúng tôi nghỉ để mọi người mua sắm. Hiếu kỳ nên tôi cùng một nhóm bạn đi sâu vào chợ để tìm hiểu xem chợ ở đây thế nào và cách cư xử của mọi người trong chợ ra sao. Đi trước tôi là một nhỏ bạn cũng khá tinh nghịch, nhỏ được một bà cụ tuổi đã ngoài 70 ngồi trong một góc của một shop bán quần áo mời mua Xoài. Nhỏ nhanh miệng trả giá nhưng sau đó lại bỏ đi. Lúc đó tôi vừa đi tới nghe tiếng khóc của cụ, thấy nao nao trong lòng, tôi ghé lại hỏi cụ, cụ bảo nhà cụ nghèo bán xoài sáng tới giờ không ai mua, nhưng có người trả giá mà không mua, nói xong cụ lại tiếp tục khóc. Tôi thấy thương cụ vô cùng, tôi hỏi cụ “mớ xoài này cụ bán bao nhiêu để con mua giúp.” Cụ nói 10.000 nhưng tôi chưa kịp trả lời, cụ lại nói tiếp thôi 8000 cũng được. Thấy thương cụ tôi trả luôn cho cụ 15000 nhưng chỉ lấy 2 trái ăn thử xem xoài Nha Trang có giống xoài ở Cần Thơ không đó mà. Khi thấy tôi cầm 2 trái xoài trên tay nhỏ bạn tinh nghịch của tôi hỏi “ ê nhỏ mua xoài của bà cụ hồi nảy hả”, tôi trả lời nhỏ giọng trách móc “ ùh, lúc nảy trả giá chi rồi không mua để bà cụ ngồi khóc vậy” nhỏ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên “thấy bà kêu quá tính trả giá cho qua rồi đi, ai ngờ bà cụ đó khóc chứ, mà người ở đây ngộ quá, mời mua đồ không mua lại dở ra cái chiêu khóc nữa, nhà mi bị gạt rồi nhỏ ơi.” Tôi trả lời nhỏ với giọng giận dữ “ cứ cho là bị gạt đi có sao đâu chứ, ta thấy bà cụ tội nghiệp giúp đỡ chút có sao đâu”, nhỏ nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi gặp không ít trường hợp như thế, không biết là có bị gạt hay không? Nhung mỗi lần giúp được ai đó điều gì, trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui, cho dù bị gạt cũng không sao.
Có một lần duy nhất tôi không giúp người ta mà đến bây giờ mỗi lần nhớ lại tôi cảm thấy ân hận. Hôm ấy tôi cùng 2 người bạn xuống khu thương mại mua sắm, sau khi đã thấm mệt, chúng tôi quyết định ghé một quán nào vừa ăn vừa nghỉ chân. Vừa ngồi xuống thì có một Dì, khoảng hơn 50 tuổi gì đó, mời chúng tôi mua bánh tét. Nhưng chúng tôi không mua vì không thích ăn bánh tét lắm, Dì ra sức thuyết phục chúng tôi mua nhưng chẳng đứa nào chịu mua. Rồi Dì cố thuyết phục lần nữa, Dì bảo nhà dì nghèo, còn bà cụ 80 tuổi ở nhà và mấy đứa con nhỏ không ai chăm sóc, chồng Dì bỏ mấy mẹ con Dì theo người khác, Dì phải lội bộ từ Vĩnh Long qua đây bán bánh, bán hết rổ bánh chỉ lời được 30000đ nói đến đó rồi Dì khóc. Tôi cảm thấy lòng mình đau nhói khi nghe dì kể. Định mua giúp nhưng  mua về nhà ai ăn đây? nghĩ vậy lại thôi. Khi Dì đó đi khỏi nhỏ bạn nói với tôi “không biết có thật không nữa, nghe dì đó kể mà tội nghiệp.” Tôi ngồi ngớ người tự trách mình sao lại không giúp Dì ấy chứ? Tôi đem chuyện đó kể với Mẹ, Mẹ bảo “mình có thể trả tiền nhưng không lấy bánh cũng được mà”, vậy mà tôi cũng không nghĩ ra. Mỗi lần suy nghĩ lại tôi thấy buồn, ước gì lúc đó tôi giúp Dì ấy!!
Mới ngày hôm qua, trong lúc đi làm về, vừa chạy xe vừa suy nghĩ vu vơ, vô tình gặp một cụ bà tuổi ngoài 80, tay cầm lỉnh kỉnh đồ, đầu đội cả xề rau củ trái cây, có chuối có cà..., chân không mang dép, mặt bồ đồ đã sờn vai có nhiều chỗ chấp vá, dáng người gầy gò, nhìn thấy cụ mắt tôi thấy cay cay, lại suy nghĩ vẫn vơ, sao trên đời này có nhiều người vất vả như thế, nhưng lại có người tiền của dư thừa mua một đôi dép, cái váy giá cả mấy tỷ đồng. Cái tuổi ngoài 80 lẽ ra đã được an hưởng tuổi già vậy mà cụ phải vất vả như thế, chưa kể cụ phải đội cả xề nặng nề ấy đi bộ một khoảng khá xa. Thấy thương cụ quá trong đầu suy nghĩ dù gì thì lãnh lương cách đây cũng không lâu bất quá gần cuối tháng xài ki cóp một tí nên giúp cụ mua hết khoảng rau củ trái cây trong xề, để cụ đỡ gánh nặng đường xa..., để để bửa cơm chiều nay cụ ăn ngon một chút..., mà mình thì có rau củ và trái cây để ăn. Không suy nghĩ vu vơ nữa, định quay sang kêu cụ, thì cụ đã đi mất tự lúc nào cũng không biết? Mình đúng là tệ thiệt là tệ, trong đầu lúc này đấu tranh dữ lắm thầm trách bản thân mình sao hay nghĩ vu vơ thế không biết, đáng lẽ hôm nay giúp được cụ và có thể thân mật gọi cụ một tiếng Ngoại để lòng cụ thấy ấm áp, vậy mà cũng không làm được!! Không biết đến lúc tôi bằng tuổi cụ, có phải vất vả lam lũ như cụ bây giờ không nhỉ? Lòng thầm mong có ai đó giúp cụ mua hết xề rau củ , để tối về cụ có một giấc ngủ ngon!!!











Bằng Lăng Tím Một Thời Ta Thương Nhớ





Thắm thoát vậy là một năm nữa đã sắp trôi qua, một mùa hạ nữa lại sắp về. Mùa của những bông hoa phượng vỹ đỏ rực, mùa của những bông hoa hoàng hậu vàng óng ả. Và đặc biệt đó là mùa của những bông hoa bằng lăng tím dịu dàng nhưng quyến rủ. Hoa bằng lăng lại trở về trên con đường quen thuộc mà ngày nào tôi cũng phải chạy xe qua. Con đường thật đặc biệt chỉ trồng duy nhất một loại cây…cây bằng lăng. Mấy ngày nay những cánh hoa bằng lăng bắt đầu khoe những chùm hoa tím đầu tiên, để đón chào mùa hạ sắp về. Hoa bằng lăng chỉ nở vào mùa hè, loài hoa đơn sơ đứng nếp mình bên những góc phố nhỏ, nhưng sao tôi lại cảm thấy yêu nó quá. Người ta bảo màu tím của hoa buồn rười rượi nhìn vào là thấy ảo não nhưng đối với tôi hoa bằng lăng tượng trưng cho sự chung thủy, màu tím mộng mơ của tuổi học trò. Những độ hè đến được đi trên con đường trải dài hoa tím thì  thật tuyệt vời. Nhìn màu tím bằng lăng tôi cảm thấy lòng mình bình yên lạ thường. Thích nhất là được đi bộ vào một buổi chiều hè mát mẻ, để tận hưởng không khí trong lành và ngắm nhìn cánh bằng lăng tím nở, dang tay đón những cánh hoa nhẹ rơi  khi có một làn gió nhẹ thổi qua.
Mùa bằng lăng lại về, làm tôi miên man nhớ về những ký ức của một thời…. một thời…. đã từ lâu nằm im lìm trong một góc nhỏ của con tim. Sao hôm nay bỗng nhiên òa về bao kỷ niệm. Một thời ta đùa nghịch dưới gốc bằng lăng, nhặt những cánh hoa rơi, ép vào trang vở trắng. Một thời ngây thơ…đam mê hoa bằng lăng tím…..!!!
Hoa bằng lăng không hương thơm ngào ngạc như hoa hồng hoa huệ, cũng không sắc màu rực rở như những loài hoa đài cát. Trái lại hoa bằng lăng mộc mạc đơn sơ, âm thầm, lặng lẽ nhưng lại có sức thu hút một cách kỳ lạ. Tôi yêu hoa bằng lăng bởi sắc tím dịu dàng của hoa, không rực rở nhưng trầm lắng và sâu sắc.
Lâu rồi không được nhận cành hoa bằng lăng từ…..ai đó, không biết bên ấy mùa này có hoa bằng lăng như ở đây không nhỉ? Nhìn những chùm hoa tím biên biếc, lại ước muốn một điều, có ai đó lại tặng mình….. một nhánh…. bằng lăng…!!
“Bằng lăng tím một thời ta thương nhớ
E ắp nụ cười giấu sau cánh bằng lăng
Ai khẽ bảo bằng lằng màu tím nhớ
Xa nhau rồi còn giữ kỷ niệm xưa?
Bằng lăng ngày ấy vẫn còn đây
Vẫn màu hoa tím vẫn nhớ nhung
Không biết người ấy giờ còn nhớ
Mỗi mùa hạ về ...hái.. nhánh bằng lăng..!!!”

Tạm Biệt Cánh Cửa Mới Dù Chưa Một Lần Đi Qua


Có đôi lúc Nó tự hỏi không biết ngày trước học anh văn và nghiệp vụ sư phạm để làm gì? Mà khi tốt nghiệp đã không chọn con đường mà ngày xưa nó thích. Nó lại rẽ sang một trang khác. Với công việc hiện tại của nó, không phải hoàn hảo, không phải thú vị, đôi lúc còn khó chịu nữa. Nhưng khi nó lắng lòng suy nghĩ, tự hỏi bản thân tại sao như thế? Nó còn trẻ còn nhiều cơ hội để bay nhảy, nhưng sao nó vẫn cứ ngồi đây. Mỗi lần không có cơ hội đến với nó nó mong sao có một cơ hội mới để nó có thể chuyển mình, nhưng khi cơ hội đến với nó nó lại để cho cơ hội từ từ ra khỏi tầm tay nó. Khi đó nó tự biện minh rằng: thật ra nó cũng không thích công việc này, nhưng mọi người nơi đây đối với nó rất tốt, nó không muốn rời xa, sợ đến một môi trường khác nó không được như thế này, không có được nhiều người yêu thương nó và quan tâm đến nó.
Nó nợ Thầy nó một lời hứa của 3 năm về trước, bây giờ xem như nó đã thực hiện xong lời hứa đó, nó có thể ra đi mà không thấy lương tâm mình bị cắn rứt. Nhưng sao nó muốn bước đi lại khó thế, giống như có một sức mạnh vô hình ngăn nó lại và nó không thể bước tiếp được, bóng đen vô hình ấy muốn nó phải ở đây, ngồi tại vị trí mà nó vẫn ngồi.
Hôm qua nó có một cơ hội theo đuổi cái nghề mà ngày xưa nó thích: “ nghề gõ đầu trẻ”, nó quen với một cô giáo dạy toán, cô bảo trường đang cần giáo viên tiếng anh, có muốn dạy thì cô giới thiệu vô dạy, đi dạy khỏe lắm cô dạy lớp 10, 11 mà một tuần dạy có 3 buổi thôi. Nó lại phân vân, nó nhớ lời chị Y. Ng vẫn thường nói với nó là nên đi dạy, nhưng sao bây giờ nó cảm thấy sao sao đó, nó không còn xông sáo không còn thích đứng trên bục giảng và mặt những chiếc áo dài tím như ngày xưa nó từng mơ ước nữa. Lúc trước gần nhà nó có trường cấp II , ngôi trường mà ngày xưa nó được học, cô giáo ở đó cũng kêu nó về dạy, nếu dạy ở đó tiện hơn rất nhiều vì nó chỉ mất 5 phút đi xe máy. Nhưng nó bảo rằng nó không thích dạy cấp II, nó muốn là một cô giáo dạy THPT. Nhưng bây giờ cơ hội lại đến với nó, nó có thể thực hiện được ước mơ rồi, vậy mà nó lại từ chối. Không biết nó muốn sao nữa hay là đang ngấm nghía cái trường đại học kinh tế gần nhà? Đã có lúc nó từng mơ ước được dạy trong ngôi trường đó, nhưng bây giờ có lẽ cho nó vào đó nó cũng không muốn. Nó chán học sinh bây giờ lắm rồi, không dễ thương, đáng yêu, chịu học và tôn trọng giáo viên như ngày xưa nữa. Nó mà đi dạy thế nào cũng bị mấy đứa học trò bắt nạt cho mà xem hihi.
Nó lại từ chối cơ hội, lẽ dĩ nhiên nó phải tiếp tục công việc hiện tại, dù muốn dù không thì vẫn làm tốt công việc, không được than vãng nữa đâu. Tuy công việc nó không thích lắm, nhưng mọi người ở đây tốt với nó, nên nó quyết định ở lại đây tiếp tục công việc cùng chị và phải cố gắng làm tốt hơn nữa Hy vọng một ngày nào đó nó lại bước tiếp nấc thang cuộc đời cao hơn và xa hơn. Nó quay lưng lại đóng cánh cửa cơ hội vừa hé mở ra cho nó, nó nở một nụ cười xin lỗi vì đã bỏ mất cơ hội dành cho nó. Nhưng không sao, khi nó nghĩ rằng mọi người vẫn muốn nó tiếp tục công việc ở đây, vẫn muốn nghe giọng nói của nó mỗi ngày ( nói đùa vậy chứ nghe mỗi ngày chắc có người chán đến tận cổ rồi hihi). Vậy là cánh cửa cơ hội một lần nữa đã khép lại bởi bàn tay của nó.