Cảm
giác được một mình đi lang thang đâu đó, hơi buồn một tí nhưng cảm giác cũng
thoải mái, vì ít ra mình muốn làm gì thì làm muốn đi đâu thì đi không làm ảnh
hưởng tới ai!
Đáng
lẽ sau giờ làm, tối còn có lớp học, nhưng hôm nay cô giáo có cuộc hẹn nên cả lớp
được nghỉ, lớp này là vậy, cô trò thay phiên nhau xin nghỉ, đáng lẽ học 2 tháng
đã hết khóa, nhưng lớp học tới 4 tháng mới xong một khóa. Về giờ này ư? Mới
17h30 thôi mà, về nhà thế nào cũng phải gặp cái tên đối diện nhà, rồi Mẹ cũng bắt
ra ngồi nói chuyện với cái tên đó thôi hà. Tốt nhất là đi lang thang đâu đó đến
hết giờ học mới về thì coi bộ vui hơn, ít ra cũng làm được đều mình thích. Tiếc
quá hôm nay mình được nghỉ học mà không ai rảnh để đi lang thang với mình cả,
chị bạn thân nhất của mình cũng phải 20h mới về, thì thôi đành đi một mình vậy.
Trong đầu đang bâng vơ suy nghĩ chẳng biết mình sẽ đi đâu trước đây? Cuối
cùng cũng nghĩ ra là sẽ đi nhà sách trong siêu thị, có nhiều sách mình thích,
nhưng tạm thời mua trước một quyển có tựa đề “ Luôn mỉm với cuộc sống”, để bổ
sung vào bộ sưu tập sách những lời yêu thương của mình, thấy hay nên mua làm
quà sinh nhật sắp tới của cô bạn thân, mình chọn cho bạn một quyển nữa có tựa đề:
“ vòng tay tình bạn”, trong đó có những câu truyện và những câu danh ngôn thật
hay hy vọng bạn sẽ thích. Sau khi chọn lựa cẩn thận, nhờ một anh trong nhà sách
gói lại cẩn thận
Khi
tâm trạng không vui, mua được món đồ gì đó mình ưng ý thì cảm giác nó dễ chịu
thế nào đó. Rảo bước khắp các quầy sách, quầy quà lưu niệm, quầy mỹ phẩm, cuối
cùng dừng chân tại quầy đồng hồ, thấy cái đồng hồ khá dễ thương mà giá cả cũng
không mắc, mình cũng đang định lãnh lương tháng sau mua lại một cái đồng hồ mới,
vì cái đồng hồ cũ hôm đi Vũng Tàu bị sóng đánh mất rồi, ý quên không phải sóng đánh
mất mà là “ cố tình tặng” Long Cung Thái Tử òi. Thấy cái đồng hồ mới giá cũng rẻ
không cần phải đợi tới lãnh lương mới mua được nhưng cũng chẳng biết chất lượng
thế nào, nhưng chị bán hàng nói đây là đồng hồ thời trang nên không có bảo
hành, chị có muốn mua không? Thôi thì hỏi rồi phải mua chứ sao, với lại kiểu
dáng nó cũng ok, mà đặc biệt là mặt của nó màu tím, màu mà mình thích đây mà,
không mua thì tiếc lắm. Thôi kệ một đời
ta ba đời nó. Chị bán hàng căn dặn nào là: “ Đồng hồ không bảo hành, chị đừng để
vô nước nha, đi tắm nhớ tháo ra, rửa tay, đi mưa thì được, làm gì tiếp xúc với
nước hơi lâu thì tháo ra cho chắc ăn.” Ối khổ chưa, mua chi cái đồng hồ thời
trang mà bây giờ phải giữ gìn cẩn thận thế lài là thế lào?
Rời
siêu thị vẫn chưa muốn về nhà, chạy một vòng đến nhà cô H, định không ghé nhưng
thấy cô ngồi trong nhà, nên cũng ghé một chút vì giờ này cô cũng sắp đi tập thể
dục rồi, thứ nhất là mình ghé thăm xem cô có khỏe không, vì cô ở một mình tự
chăm sóc mình nên cũng thấy lo lo, thứ 2 là hàng tháng cô đều gửi tiền cho mình
nhờ gửi cho từ thiện.
Sau
khi rời nhà cô H, chạy một vòng nhưng chưa định trong đầu là sẽ đi đâu, Mẹ gọi
điện nói hôm nay nhà không nấu gì ăn, bảo mình cứ ăn ở ngoài rồi hả về nhà, vậy
là biết nơi tiếp theo mình sẽ đến là đâu rồi? Quán bún 173 nơi mà lúc còn học đại
học, mình là tụi bạn hay ghé ăn, giờ chỗ này rộng rải hơn nhiều, nhưng chỉ một
mình mình bước vào, ôi sao mà nhớ đám bạn quá.
Bâng
vơ hết nữa tiếng đồng hồ, quay xe ra về, định ghé mua cái áo trắng để đi làm,
thấy vừa ý nhưng mấy lần trước đi ngang trễ quá nên không ghé, giờ muốn mua người
ta mua mất rồi, buồn một tí nhưng chẳng sao mình sẽ mua cái khác.
Ghé
chợ An Bình chưa đến 20h nữa, định mua một đôi búp bê, nhưng chẳng đôi nào vừa
ý, đành mua một cái kính mát, giống kiểu kính cận nhìn cho có vẻ “ chí ngủ” một
chút, ý quên trí thức.
Vậy
là hết một buổi tối đi lang thang, tưởng đâu về tới nhà được yên, ai dè tên đó
đã ngồi chờ sẵn ở nhà, đáng ghét biết vậy lang thang một chút nữa là được rồi.
Nhưng mặc kệ hắn, chẳng thèm để ý chi cho mệt. Dù gì thì hôm nay mình có một buổi
tối lang thang một mình khá thú vị rồi còn gì.
Chào em ! Đọc bài viết một ngày lang thang của em thế này, chị thấy thấp thoáng chân dung của một cô bé rất ư là dễ thương nè. Đôi khi lang thang mua vặt vãnh như thế lại bị ghiền đó em. Chị không đi thì thui, chứ chị mà lang thang như em, có hôm lếch từ Tân Định ra Cao Thắng... hết áo quần, giày dép ...cảm giác lê lếch đó cũng vui em hén !
Trả lờiXóaCuối tuần rùi nè, chúc cô em nhỏ thật vui cùng gia đình bè bạn nhé !
Tự dưng nghe mùi bún iêu của nhỏ bay sang rùi nè !
Vui vì Chị sang nhà em, em cũng thường đi lang thang lắm Chị ạ, đi lang thang vậy khi mua được những món vặt vãnh mà mình thích thì rất vui. Chúc Chị cuối tuần vui vẻ Chị nhé
XóaĐọc bài của em, chị cứ vừa đọc vừa tủm tỉm cười. Sao mà đáng yêu thế không biết. Chị thì chưa bao giờ đi lang thang như thế kể cả khi còn con gái.Bây giờ lại càng không thể đi. Chị già rồi, có đi cũng chẳng biết đi đâu, và có mua cũng chẳng biết mua gì (vì thực sự chị phải tiêu rất tiết kiệm để nuôi hai nhóc). Mỗi khi vào Sài Gòn, chị thích nhất là rủ hai nhóc đi Siêu thị. Ở đó chị được lang thang, nghiêng ngó các quầy hàng (chứ dĩ nhiên là không phải đi một mình). Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội để lang thang thì hãy tận dụng hết nó. Cuộc sống gia đình là một chuỗi các lo toan bận rộn, chẳng mấy khi được lang thang nữa đâu em. Chị vẫn nhớ em bên Blog cũ đấy, cô bé đáng yêu ạ!
Trả lờiXóaHi, rất vui vì Chị còn nhớ em, em có sở thích kỳ lạ lắm Chị, hôm nào có tâm trạng một tí là lại thích lang thang khắp các nẻo đường vậy đó, nhớ lúc còn đi học bằng xe đạp em cũng thường xuyên lang thang như vậy, có hôm còn đạp xe trong mưa nữa, bây giờ đi làm rồi không còn được đạp xe trong mưa như lúc còn đi học nữa, cảm giác thèm được một lần như thế nữa. Em thường vào siêu thị thì chỉ mỗi có mua sách thôi là đã bị viêm màng túi rồi đấy Chị hihi ( không phải " trí thức" nhưng thích mua sách để khè thôi hihi". Hôm nào rãnh rỗi Chị thử một lần lang thang giống em sẽ thấy lang thang cũng là một cách để xã stress hữu hiệu đó Chị. Cuối tuần vui vẻ nhé Chị của em :)
XóaBÚN NGON KHÔNG EM ?-
Trả lờiXóaDạ rất ngon Anh ạ :). Chúc Anh cuối tuần vui vẻ
Xóa