MÔNG LUNG


Lâu lắm rồi mới có cái cảm giác bình thản, không cần phải vội vả rời khỏi giường để chuẩn bị cho một ngày làm việc. Hôm nay chẳng biết tâm trạng nó thế nào, nhưng nó không muốn đi làm tí nào cả, nó cứ bật dậy rồi nằm dài xuống trên cái nệm êm ái mỗi ngày nó trở về sau một ngày làm việc, hôm nay nó muốn nằm lâu hơn chút nữa. Không vội vả vì nó đã xin phép hôm nay đến muộn, nó đến bàn làm việc ở nhà của nó, lâu rồi nó không ngồi vào đấy, những lúc mệt nó chỉ xà xuống bộ salon hay chiếc nệm nằm dài trên đó, hiếm khi nó ngồi vào bàn làm việc. Hôm nay chắc mặt trời mọc ở hướng khác cho nên vừa thức dậy đã vội vả ngồi vào bàn làm việc, mở chiếc laptop quen thuộc mỗi khi có việc làm không kịp ở Cty mới mang về nhà, chiếc laptop cũng nhớ chủ lắm đây vì người chủ như nó hiếm khi đụng tới. Cảm giác ngồi vào bàn làm việc ở nhà cứ là lạ, nó thầm ước giá mà hôm nay khỏi phải đến Cty, khỏi phải nghe điện thoại, khỏi phải làm những gì liên quan đến công việc. Không phải vô lý nó ước như thế mà vì suốt cả tối qua nó không tài nào ngủ được bởi vì một lý do hết sức là đau đầu, không biết phải quyết định thế nào giữa cầm lên và bỏ xuống, một đứa sợ xe như nó vậy mà mon men ra đứng giữa ngã 3 đường để rồi phải đau đầu suy nghĩ làm cách nào để qua được bên kia đường hay trở lại nơi vừa bắt đầu mà không gặp nguy hiểm? Thật sự nó rất đau đầu, đau cả tim bởi chính vì con người sống thiên về tình cảm như nó không ít lần bị tổn thương nhưng đến một lúc nó phải quyết định rũ bỏ tất cả những thứ tình cảm để cất bước ra đi, đi về phía bình yên mà nó chọn lựa. Người ta đã vẽ cho nó một thiên đường, thiên đường mà có nhiều người mơ ước cũng không được, vậy mà nó được cái may mắn ấy nó lại phải đau đầu suy nghĩ. Mâu thuẫn bắt đầu đeo lấy nó.
Đang mông lung suy nghĩ, bất chợt nghe tiếng Mẹ nó gọi, tiếng gọi xóa tan đi những suy nghĩ, cũng xóa tan đi cái tĩnh mịch trong đầu nó, nó ngước nhìn qua cửa sổ, mặt trời đã lên cao khỏi ngọn dừa, nó chậm rãi rời khỏi bàn làm việc nhưng vẫn còn bâng vơ suy nghĩ. Thôi thì bỏ lại sau lưng những gì đang suy nghĩ dở dang, bắt đầu một ngày mới bình yên Nó à!
                                               P/S: Hình ảnh khoảng trời bình yên của nó!


BẤT CHỢT MỘT CHIỀU MƯA






Trời đổ mưa cho phố vắng mênh mông, khơi nguồn bao nỗi nhớ”, ca từ của bài hát đâu đó ngân nga làm nó chợt nhớ....!
Khi những bông hoa hoàng hậu buông mình lơ lửng trên cành cũng là lúc báo hiệu mùa mưa sắp đến. Hôm nay cơn mưa đầu mùa đã ghé thăm nơi nó làm việc, cảm giác ban đầu khi trời bắt đầu sắp mưa là có một luồng không khí lạnh từ đâu thổi đến, cảm giác mát mát dễ chịu, cứ ngỡ là một cơn gió đi lạc thổi ngang qua. Không lâu sau một trận mưa ập đến, chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đón cơn mưa đầu mùa mà.
Cái cảm giác se lạnh của cơn mưa mà mấy tháng nay dường như ai cũng mong đợi, đáng lẽ phải là một cơn mưa bụi nhè nhẹ trong cái ráng chiều sắp tắt thì con người dễ chấp nhận hơn. Mưa đến bất chợt quá khiến lòng nó cảm thấy bâng khuâng, mở cửa sổ nhìn những giọt mưa rơi dài trên mái hiên, mưa hối hả, mưa tấp nập, mưa như sợ hết nước...! Cái cảm giác bất chợt mưa ấy làm nó nhớ đến một kỷ niệm của 8 năm về trước, cũng cơn mưa bất chợt, cũng cái vội vả ấy làm nó cuốn cuồn nhưng cái bất chợt ấy và bây giờ hoàn toàn không giống nhau. Cơn mưa tuổi 20 nó khác với cơn mưa tuổi 28...! Ngày xưa nó lãng mạn thích ngắm mưa rơi, rồi lắng nghe mưa để ngân nga khúc hát hòa điệu cùng mưa và nó quen anh trong chiều mưa bất chợt ấy. Để rồi đến một khoảng thời gian 8 năm sau nó cũng không thể nào quên được. Dù là quá khứ cũ rích nhưng sau vẫn thấy nao nao mỗi khi nhớ đến.
“ Trời vào thu mây buồn giăng khắp lối
Gió vô tình làm rối tóc em bay
Hạt mưa rơi vương nhẹ mắt cay cay
Nghe nỗi nhớ đông đầy hương kỷ niệm
Ngồi nơi đây một mình em hoài niệm
Buổi tình cờ hai đứa trú cơn mưa
Ngồi chung nhau nơi góc nhỏ năm nào
Bên trang vở đậm hương nồng mực tím
Em vu vơ bỗng cất cao tiếng hát
Hòa lòng mình theo khúc nhạc của mưa
................................................................
Và hôm nay cơn mưa chiều lại đổ
Khép mi buồn thầm gọi khẽ tên ai
.......................................................”


Mưa à mi có biết bây giờ ta ghét mi lắm không? ngày xưa mi mang người đến bên ta trong một chiều mưa mùa thu rồi lại mang người đi trong cơn mưa bất chợt mùa hạ. Để lòng ta mãi nhớ đến bây giờ. Có khi nào mưa mang người về bên ta trong cơn mưa bất chợt mùa đông không nhỉ? Dù sao ta cũng cảm ơn mi đã từng cho ta những kỷ niệm đẹp.
Khép lại với cơn mưa thời quá khứ, cơn mưa chiều nay lại đổ nó khép mình nép bên cửa sổ, mưa hôm nay buồn quá, mưa lạnh thấu tim cang, nó thì thầm bài hát .... đường xa ướt mưa..... có khi nào nơi xa xôi ấy người cũng đang nép mình bên cửa sổ thì thầm nhắc tên nó?!!