NHỚ TRUNG THU XƯA….!!!




Hôm nay cuối tuần, đi làm sớm hơn mọi khi để có thể thong thả ăn một ổ bánh mì, nhâm nhi một tách trà, cảm nhận cuộc sống…. mà ngày thường không bao giờ làm được.
Tranh thủ chưa đến giờ làm việc, dạo một vòng Facebook xem hình ảnh, đọc những dòng status của bạn bè để xem cảm nhận ngày cuối tuần của họ như thế nào. Bất giác xem được một đoạn video clip ngắn của một cô bé ao ước có được chiếc bánh trong đêm trung thu! Tự dưng nó nhớ lại những mùa trung thu đã qua và những ký ức tuổi thơ của Nó.
Nó được sinh ra trong một gia đình lao động nghèo ở một vùng nông thôn hẻo lánh, lúc ấy vẫn chưa có điện thắp sáng, mọi hoạt động ban đêm phải dựa vào chiếc đèn dầu bé tí. Nhưng Nó không nghĩ đó là điều bất hạnh của nó, trái lại nó cảm thấy hạnh phúc mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng vẫn đong đầy yêu thương vì Nó có Cha có Mẹ có Anh có Chị hết mực thương yêu Nó.
Nơi nó sống đa phần đều làm nông nghiệp, làm thuê, trồng rẫy để mưu sinh, nhưng có lẽ gia đình nó thuộc dạng nghèo hơn so với các nhà lân cận. Mỗi độ trung thu về, những đứa con của những gia đình khá giả được mua cho những chiếc lồng đèn nhiều hình dạng khác nhau, muôn màu rực rỡ đem đi khoe khắp xóm, trước ánh mắt thèm thuồng ước ao của bao đứa bé khác, trong đó có Nó!
Nhưng có lẽ sống trong gia đình nghèo nên nó không có tính đua đòi, mà chấp nhận với những gì nó đang có. Sắp đến Trung Thu, mỗi đứa con nhà nghèo tự trang bị cho mình một chiếc gáo dừa được cạo bóng loáng, đứa nào may mắn hơn thì xin được một chiếc lon nước ngọt, về kêu người lớn cắt ra làm lồng đèn trái bí cũng xinh đáo để, chỉ cần cắm chiếc đèn cầy vào là có thể xách đi khắp xóm.

Ngày ấy, những đứa trẻ con nhà nghèo, đầu hôi khét nắng, mặt mũi tèm nhèm, nhưng được cái rất ngoan rất nghe lời người lớn và đặc biệt biết chia sẻ những vật dụng, những món đồ chơi dù rất nhỏ, có mỗi cây đèn cầy bé tí cũng cắt ra làm 3, yêu sao cái tuổi thơ hồn nhiên ấy!
Riêng bản thân nó ký ức tuổi thơ cứ luôn ẩn hiện, chợt đến rồi đi nhưng không bao giờ rời xa nó. Đêm trung thu, cả nhà được Cha mua cho một chiếc bánh hình mặt trăng thật lớn, tròn tròn và trắng ngần, Cha bảo trung thu ăn bánh này có hình mặt trăng thì mới ngon và ý nghĩa, nên  trong ký ức của nó món bánh ngon nhất trong đời nó là món bánh có hình mặt trăng ấy. Hết trung thu này nó ao ước đến trung thu khác thật nhanh chỉ để được ăn bánh cái bánh có hình mặt trăng và cũng những đứa bạn hàng xóm bưng gáo dừa đi khắp xóm! Một ngày, đứa bạn hàng xóm chạy qua khoe nó: “ Mẹ tao mua bánh trung thu nè mày, vừa thơm vừa ngon lại có nhân nữa, nhà mày có tiền mua không, mắc lắm đó” Nó ngây thơ ôm cái bánh to tròn ấy khoe: “ Bánh của mày không phải là bánh trung thu, bánh của tao mới đúng vì bánh của mày đâu có hình mặt trăng”. Nhưng đứa bạn hàng xóm ấy không chịu thua cứ bảo bánh của nó mới là bánh trung thu, Nó nhìn Cha, Cha nhìn nó nước mắt rưng rưng...! Có lẽ lúc đó Cha nghĩ: “ Nhất định sau ngày có tiền Cha sẽ mua cho con cái bánh trung thu thật sự”. Khi lớn lên Nó mới hiểu, nhà nghèo quá không có tiền mua bánh trung thu, chỉ đủ tiền mua bánh in cho anh em nó, nên Cha bảo bánh hình mặt trăng đó là bánh trung thu. Nó càng nhớ càng thương cha, tay cha chai sần bởi 3 đứa con nheo nhóc cố gắng lắm mới mua được cái bánh mặt trăng!
Giờ lớn rồi, nhà cũng có điều kiện hơn có thể mua thật nhiều lồng đèn, mua thật nhiều bánh trung thu, nhưng nó vẫn thích nhất cái bánh hình mặt trăng trắng ngần không nhân ngày còn bé. Nhưng cùng cả nhà ăn chiếc bánh ấy trong đêm trung thu thì không được nữa rồi, vì chị gái cùng ăn bánh với nó và lúc nào cũng nhường nó phần hơn giờ không còn nữa, chị đã bỏ nó mà đi....đi mãi không bao giờ trở về và trung thu những năm sau này không còn ý nghĩa như trước nữa. Nhưng nó vẫn nhớ, nhớ cái ngày xa xưa ấy, tuy nghèo nhưng đong đầy yêu thương! Nhớ những bạn nhỏ ngày xưa cùng lớn lên với nó, cùng nó bưng gáo dừa trong đêm trung thu!

Chia Sẻ Yêu Thương


Kính gửi các Cô, chú, anh, chị, em và các bạn gần xa.
Trung Thu sắp đến, có lẽ từ lâu trong suy nghĩ của mỗi người, trung thu chỉ dành cho những em nhỏ nên mọi quan tâm yêu thương đều hướng đến các em. Nhưng mọi người có biết không, có một nơi cần lắm những chia sẻ yêu thương của chúng ta. Đến đây mọi người sẽ cảm nhận được những người ở nơi đây đáng thương như thế nào!! Nơi Hân muốn nói đến đó là “ Viện Dưỡng Lão”, nơi cưu mang những Cụ Ông, Cụ Bà rất đáng thương, đa phần bị chính những đứa con mình mang nặng đẻ đau, vất vả nuôi khôn lớn mang đến đây..... ký thác cho người..... rồi không một lần quay lại thăm. Thương lắm mọi người ơi!!
 Phát huy truyền thống tốt đẹp, mở rộng vòng tay thương yêu, đây là năm thứ 6 mỗi độ trung thu về là nhóm của mình tổ chức một chuyến đi thăm viện dưỡng lão, mang đến một trung thu ấm áp và ý nghĩa đến Ông Bà. Nhóm có thể hoàn thành tốt được tâm nguyện này phải kể đến những đóng góp rất lớn của các bạn gần xa đã chung tay góp sức tiếp lửa thương yêu cho nhóm mang đến với Ông Bà.

Và năm nay trung thu lại gần kề, một lần nữa Hân xin được đại diện nhóm kêu gọi mọi người gần xa, ai có sức góp sức, ai có vật chất góp vật chất để Ông Bà có một trung thu ấm áp và ý nghĩa. Thay mặt Ông Bà sắp được nhận những yêu thương và chia sẻ từ các bạn lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất!!!

HỘI NGỘ


Cuối cùng rồi chị em mình cũng có dịp gặp nhau giữa đất Tây Đô phải không chị? Một lần tình cờ, lúc còn ở bên Blog Yahoo mon men theo chân một người bạn em được đến với Blog của Chị, đọc những bài viết của Chị nó mộc mạc giản dị, gần gũi với cuộc sống nhưng chứa chan cảm xúc, để lại trong lòng người đọc một nỗi niềm khó tả. Lúc đó em chưa dám kết bạn với Chị, bởi vì blog của chị viết rất sâu sắc, còn em chỉ là một em tép rêu nhỏ  hiểu biết nông cạn, câu cú chưa thành, ý tứ lủng củng..., không dám kết bạn cùng chị. Sau đó Blog yahoo đóng cửa, lại một lần mất hết liên lạc với các blogger em từng quen biết, có người mách em tạo một blogspot thay cho blog yahoo cũ biết đâu tìm lại được người quen. Và chính nơi đây, chắc có lẽ cái duyên của người viết blog với nhau nên em đã tìm gặp chị, lần này mạnh dạn kết bạn với chị được chị chấp nhận, em cảm thấy rất vui. Chị biết không, em thường xuyên là đọc giả trung thành của chị, mỗi lần thấy chị đăng bài mới là mom mem lên đọc nhưng không dám comment, mãi đến sau này mới mạnh dạn hơn.
Chị em mình gặp nhau trên blog ngày một nhiều hơn, cũng chia sẻ với nhau nhiều cảm xúc, em thấy mến chị, bởi cách nói chuyện rất rất duyên của Chị.
Rồi một ngày Chị đón em nơi đất Sài Gòn, quả thật hôm ấy em rất vui, rất hồi hợp vì đó là lần đầu tiên em gặp một người quen trên mạng. Nghe giọng nói của chị qua điện thoại rất ngọt ngào, dễ thương và dịu dàng, em đón chắc ở ngoài chị cũng rất dễ thương. Và cuối cùng em cũng gặp chị, chị ở ngoài dễ thương hơn, trẻ hơn so với trong hình là em nói thật đấy. Hai chị em có mấy tiếng đồng hồ ngồi huyên thuyên với nhau, rất cảm động vì từ chỗ chị ở cách khách sạn em ở chạy 2h đi xe máy, vậy mà chị cũng dành thời gian cho em, thật sự rất cảm động.

Rồi một ngày chị gọi điện cho em, em cũng đoán được chị sắp có dịp về Cần Thơ, nhất định phải đến gặp chị, mời chị đi chơi, ăn uống và cùng tâm sự với chị. Chị đến vào cái ngày chị đồng nghiệp của em đang nghỉ phép nên không ai thế được công việc của em, nên đành đến gặp chị hơi muộn, đến nơi thì chị không có ở khách sạn, ngồi chờ chị nơi ghế đá công viên đối diện khách sạn chị ở, em luôn huyên thuyên với nhỏ bạn đi cùng, gặp chị sẽ biết chị ấy như thế nào, chị ấy thật sự rất dễ thương, và chị biết không nhỏ bạn em cũng công nhận về điều đó nữa đấy không phải riêng gì em. Chị thật sự rất dễ thương. Và tại đất Tây Đô này, em cũng được chị giới thiệu người bạn mà chị cũng quen trên Blog, chị Ngọc Thảo, chị ấy cũng dễ thương và vui vẻ lại rất thân thiện nữa. Người ta thường nói khi ra khỏi thế giới ảo thì chúng ta là chúng ta người khác là người khác những điều liên quan đến mạng ảo thì không thật, nhưng em tin một điều: “ mạng ảo nhưng tình thật”  tình cảm chị em mình dành cho nhau và dành cho mọi người lúc nào cũng đẹp. Nhờ mạng ảo này mà chúng ta quen biết nhau bước ra khỏi thế giới ảo, chúng ta vẫn là những người bạn chân thành đúng không Chị?