CHIA TAY

Hôm nay chính thức chia tay với một người đồng nghiệp, một người Cô mà đã 24 năm gắn bó với Cty, cùng chia sẻ những vui buồn cùng tập thể mái nhà thứ 2, May Meko. Tuy chỉ mới làm ở Cty được 3 năm, nhưng mình đã quen dần với sự xuất hiện của Cô, mỗi lần đi ngang qua cửa sổ phòng làm việc của tôi, Cô đều nở một nụ cười ấm áp. Trước đó tôi không có thiện cảm với Cô, vì tôi thấy Cô đối xử không tốt với Chị bạn thân nhất của tôi, người làm việc cùng bộ phận với Cô và thấp hơn Cô 1 bậc, mỗi lần tôi đến phòng chú Phó giám đốc đều thấy Cô đứng bên đó. Lâu ngày tôi lại sinh ra ác cảm, nhưng từ khi Chị bạn thân quyết định rời xa Công ty và được cô nan nỉ giữ lại, thì mọi ác cảm của tôi đối với Cô dường như xóa sạch hết. Cô đã bắt đầu trở thành người quan tâm đến người khác, nhưng những định kiến, và những cặp mắt soi mói vào Cô thì chưa bao giờ tắt liệm, tại sao cô đã thay đổi tính tình mà những người khác không nhìn vào sự thay đổi đó mà cứ nhắm vào những khuyết điểm trước đây chứ?
Hôm nay nhận được những viên kẹo ngọt ngào từ tay cô, nó như một món quà của sự chia tay, ngày thường kẹo rất ngọt nhưng hôm nay có cả vị mặn mặn của nước mắt, vị cay cay của sống mũi, vị chua chua của tình người bạc bẽo mà người khác dành cho Cô. Hơn lúc nào hết, cô cần những lời động viên ấm áp từ mọi người, nhưng khi mình còn làm thì ai cũng đối đãi thân tình và trọng dụng, nhưng đến khi xin nghỉ thì người khác lại nhìn mình bằng một cặp mắt khác. Đúng là tình người bạc bẽo xanh như lá bạc như vôi.
Dù ai có nói thế nào nhưng trong thâm tâm của con, con luôn kính trọng cô, luôn ủng hộ cô. Hy vọng cô sẽ thành công trên con đường cô đã chọn. Hy vọng con đường cô đã chọn là con đường ngắn nhất để đến thành công. Tạm biệt cô.
 Những hình ảnh cũ có cô

( giỗ tổ 2012, cô người đứng cuối bên trái đưa 2 ngón tay)

 ( giỗ tổ 2013, cô lại là người đứng cuối hàng bên trái với nụ cười rất tươi. Mâm trái cây, hoa tươi và rau câu tự tay cô làm để dâng lên Tổ nghiệp của thợ May, vì bộ phận cô là bộ phận rất quan trọng để dành được đơn hàng của những vị khách nước ngoài khó tính. Phòng Kỹ Thuật Quy Trình Công Nghệ.
Sau này sẽ không còn được ăn món rau câu đặt biệt của cô nữa rồi. Giỗ tổ sắp tới lên bộ phận của Cô sẽ không còn gặp được cô nữa rồi. Thật sự rất buồn.



CHÍNH THỨC NÓI LỜI CHIA TAY FACEBOOK


Sau cái lần tự kỷ trên facebook, dường như nhỏ cũng chán ghét cái nơi thị phi ấy. Không còn muốn vào đó để chia sẻ những tâm trạng buồn vui. Vì vốn dĩ trên facebook quá ồn ào, mà thế giới bên ngoài lại càng ồn ào hơn. Những câu chia sẻ nhẹ nhàng cũng bị đem ra soi mói, góp ý..., nói chung viết cái gì hay đăng cái gì đều nhận được những lời không hay. Lần trước vì những câu nói đùa rất ư là con nít nó rất ngây thơ, hồn nhiên vậy mà người khác đọc rồi tự suy diễn sâu xa, rồi giận...!!! Lần đó định đóng cửa luôn không thèm đếm xỉa tới nó nữa. Rồi người đó cũng nhận ra là họ đã suy nghĩ quá xa so với những từ ngữ mà nhỏ dùng, nhỏ cảm thấy như bao oan ức của nhỏ được giải bày, nhỏ lại bắt đầu vào facebook, nhưng chỉ ghé vào nhà bạn bè hàng xóm xóm xem hình ảnh hoặc những câu status mà không để lại comment rồi lẳng lặng ra về, ai có những thông tin vui, nhỏ lại mỉm cười thích thú, ai có chuyện buồn cũng làm cho nhỏ cảm thấy đau lòng. Hôm trước nhỏ không vui đăng một câu status như trách mốc, thì được một Chị làm chung Cty góp ý, chị ấy bảo: “ nhìn Hân cũng hiền và ít nói, thế nhưng trên facebook cũng dằn xé người khác dữ hén, Hân nè trên facebook ồn ào lắm, giang hồ cũng nhiều, nhiều đứa tốt không nói gì, nhiều đứa xấu nó còn đâm chém nhau nữa đấy.” Mà nhỏ cũng có nói gì sai đâu, những câu chia sẻ rất bình thường thôi mà, dù sao cũng cảm ơn Chị đã góp ý. Nhỏ chia sẻ status ấy cốt yếu chỉ để một người hiểu, cuối cùng người ấy cũng hiểu, vậy là quá đủ rồi.
Sao người ta không nhìn cách cư xử và thái độ của một người bằng chính con người thật của họ, mà chỉ nhìn họ qua những câu chữ rồi đánh giá người khác thế nhỉ? Qua cách viết lách thì chỉ biết được sơ về tính cách người khác một chút thôi, ví dụ như đọc bài viết thì biết được ngày này có tính hài hước, có tính trầm lắng hay một người đa sầu đa cảm, chứ làm sao biết được toàn bộ con người thật của người khác được chứ?
Chỉ vì facebook mà nhỏ làm người khác buồn, hôm trước đi đám cưới của cô giáo tiếng Nhật, nhỏ thấy những tấm hình tập thể cũng dễ thương, định chia sẻ cho mọi người xem, rồi có một chị bạn vào xem rồi comment khi thấy những cô gái chân ngắn ngủn, eo ông địa diện đầm, thì vào comment cho vui, chỉ một câu nói đùa nói một trong số những cô gái chân ngắn eo ông địa ấy bụng tròn vo nhìn giống có baby quá, vậy là làm cho người ấy giận, tưởng đâu chuyện tài đình gì đó rất nghiêm trọng sắp xảy ra, mà nói vậy cũng có làm sao đâu, đùa thôi mà. Vậy mà có người tưởng đó là thật rồi trách móc: “ hình không cho chị xem trước mà đã đăng lên rồi”, mà cũng có ý gì đâu chứ, lên trên facebook tag cho mấy chị nhận luôn đỡ tốn công phải gửi từng người mà. Haizz vậy mà hết người này nói rồi tới người kia nói, nghe cảm thấy mệt cái lổ tai quá đi, cũng tại nhỏ đăng hình lên rồi để một chị bạn vào comment mà làm cho chuyện rắc rối lên như vậy, chán phèo.

Sáng nay nhỏ lên mạng nhờ anh google hướng dẫn nhỏ khóa tài khoản facebook, nhỏ chính thức không vào đó nữa, phải rời xa nơi thị phi ấy thôi, tìm một mảnh đất khác bình yên hơn. Từ nay nhỏ sẽ chuyên tâm hơn với ngôi nhà blogspot của mình, vì nơi đó nhỏ thấy được sự bình yên và sự chân thật hơn. Facebook tạm biệt mày nhé.






SÀI GÒN VÀ TA

Từ trước tới giờ mình đi Sài Gòn được mấy lần rồi nhỉ? Hình như đi để chơi thì chỉ có một lần duy nhất, lần được cô giáo tiếng Hoa dắt đi Đầm Sen chơi cùng với một chị bạn thân, nhưng sáng đi rồi chiều về không được ở lại đêm, còn mấy lần đi sân bay thì chỉ chạy một mạch từ nhà đến sân bay rồi từ sân bay về nhà thôi. Lần này được đi Sài Gòn 1 ngày rưỡi nghĩa là sẽ được ở lại một đêm ở Sài Gòn, nghĩa là mình sẽ được đi đến một quán cà phê ở cao thật cao nhìn xuống cảnh đêm ở Sài Gòn thì chắc là thích dữ lém đó ta, vì 2 lúa mà được đi Xì Phố thì còn gì thích bằng.
Haizz nhưng mà lỗi tại bác tài xế cũng 2 lúa như mình, hồi nào tới giờ cũng chưa lên tới Xì Phố, nên thay vì tới Xì phố khoảng 16h chiều, thì tới 17h30 mới tới, làm ai cũng bị đói meo như con mèo, lên nhận phòng chưa kịp đi tắm là phải vội vả xuống quầy tiếp tân để chuẩn bị đi ăn. Cô dẫn cả đám học trò đi ăn món Huế, dường như mình là dân miền Nam nên ăn món Huế cảm thấy nó hơi hơi thiếu thiếu gì đó mà cũng không biết nó thiếu cái gì.
Ăn xong quay lại khách sạn tắm và nghỉ ngơi, lần đầu tiên ngủ trên cái giường nhỏ như thế lày, có khi nào tới khuya rơi xuống đất không nhỉ?? Hihi
            ( Có ái biết giường của 2 lúa là giường nào không nhỉ?)
   ( giường của 2 lúa đây này, đi thi mà mang cả gối và máy ảnh nữa )

Lần này đi thi, lớp của mình không ai đi hết, nên đi ké nhóm của bạn, mà thật sự mà nói thì không có quen với ai hết, mà cũng may nhờ cái miệng khá hòa đồng của mình nên cũng làm quen được với mọi người. Tưởng đâu tối được đi ngắm cảnh đêm Sài Gòn, ai dè đến đó 2 chị cùng phòng thì qua phòng kế bên tổ chức party, còn một đứa thì có bạn ở Sài Gòn dẫn đi chơi, còn lại trơ trụi có mỗi một mình trong căn phòng rộng mênh mông . Haizz khổ thiệt, xách dép chạy qua phòng kế bên thì mọi người đang chuẩn bị lôi bộ bài ra đánh hic hic, mình đành rút lui vậy. Trách cái thằng bạn chết bầm, về quê lúc nào không về, lựa lúc mình từ Cần Thơ lên Sài Gòn thì nó từ Sài Gòn về Cần thơ, làm hại không có ai dẫn đi chơi hết trơn. Một mình lang thang trong sân cư xá sinh viên, rồi lò mò ra tới cái đường mà lúc chiều Cô dẫn đi ăn, khổ ơi là khổ dậy đó hà. Cũng may là đi một đoạn thì gặp 3 em thi cùng, nên tấp vào quán trà sữa ngồi 8 một hồi, rồi lại lang thang ngoài đường, dù sao thì 4 người đỡ hơn 1 đứa đi một mình không giống ai. Vui nhất là được ghé shop chocolate vừa mới khai trương được ăn miễn phí, chị chủ shop còn rất vui vẻ và nhiệt tình nữa.
Đi dạo xong nạnh ai nấy về phòng dưỡng sức sáng mai đánh trận. Sáng sớm thức dậy cũng giống thói quen thức dậy sớm đi làm vậy, không khí ở đây khá thoáng mát và yên tĩnh. Sau khi ăn sáng xong thì lội bộ gần 3km hết dĩa mì ăn sáng vừa rồi luôn mới đến chỗ thi hic. Phải công nhận là kỳ thi tiếng Nhật được tổ chức hoành tráng thật, giống như thi đại học vậy cũng bắt chờ đợi rồi  có thông báo mở đề mới được mở, có cả giáo viên người nhật coi thi. Ai cũng cảm thấy hồi hợp, có mỗi 2 lúa là mình đây chẳng lo lắng gì, vì mục đích 2 lúa này đi thi là được lên Sài Gòn chơi thôi và thi rút kinh nghiệm cho lần sau chứ lần này làm gì có cơ hội mà đậu. Haizz nhưng mong muốn cũng thất bại luôn, đành hẹn lại tháng 12 vậy, hy vọng lần sau cả lớp mình cùng đi thi thì vui hơn.
Đề thi lần này đúng là không vừa sức với mình, chỉ vừa sức với các bạn học bài 25, còn mình mới học bài 14 thôi mà.



                       ( cảnh tĩnh lặng lúc sáng sớm ở cư xá)
Sau khi thi xong, cô giáo dắt đi ăn món Nhật, tuy hơi mắc một chút nhưng rất vui, mỗi người có thể thưởng thức những gì mà mình thích. Mà ngộ thiệt đi đâu cũng không giấu được cục lúa của mình, thuở đời nay đi Xì Phố mà chỉ toàn thích ăn bắp luộc không hà, mà công nhận đói bụng ăn món gì cũng thấy ngon. Cô cười bảo: “ Hân hiền ghê toàn ăn bắp thôi hà”, 2 nhỏ bạn kế bên cũng tò mò đòi ăn, vậy mà 2 đứa nó cũng ghiền theo hehe.

Lúc về còn thảm hơn nữa, bác tài xế không biết đường cứ chạy vòng vòng mà không ra khỏi trung tâm thành phố, cuối cùng đường nào không đi chạy vào đường cấm bị mấy anh cảnh sát bắt lại phạt tiền, làm bác ta giận lúc lên xe về, chạy lên ổ voi xuống ổ gà, nhờ vậy mà về tới Cần Thơ chưa đến 3 tiếng đồng hồ. Đúng là chuyến đi không mấy vừa ý nhưng thật đáng nhớ. Tiếc một điều là không gặp được người Chị tinh thần mà mình rất mến, tuy chưa gặp được chị ở ngoài lần nào và chỉ được nghe giọng nói của Chị một lần duy nhất, nhưng mình cảm thấy  có cảm tình với Chị. Hy vọng lần sau lên Xì Phố sẽ được gặp Chị  J

Tạm biệt Sài Gòn hai lúa Cần Thơ về đây, hẹn gặp lại tháng 12 Sài Gòn nhé.

HOA SỮA MIỀN NAM


Đã từng yêu thích và mơ được một lần diện kiến cùng hoa sữa, khi nghe các bài hát nói về loài hoa này. Muốn tận mắt nhìn thấy một lần cho thỏa ước nguyện. Nhưng chưa có dịp để đến Hà Nội, đi trên con đường ngập tràng hoa sữa, được những bông hoa sữa rơi xuống vương vào áo, mùi hương nồng nàn lưu vào những sợi tóc......

Rồi bất chợt một ngày đi trên con đường quen thuộc cách nhà không xa lắm, khi buổi tối đi học về nghe một mùi hương nồng nàn từ đâu đó tỏa ra, cái mùi không phải ai cũng có thể chịu được. Cũng có một chút tò mò nên tờ mờ sáng, khi trên cỏ vẫn còn đọng những giọt sương mai, khi mọi người vẫn còn chìm trong giấc ngủ, cô bé đã đến cái nơi mà  tối hôm qua khi đi ngang qua nghe mùi hương lạ. Thì ra hương thơm đó phát ra từ một loài cây thân gỗ, tán lá xanh um, có những bông hoa trắng li ti kết lại thành từng chùm, bông hoa bé xíu nhưng mùi hương của nó lan tỏa khắp nơi nhờ những làn gió vô tình bay ngang qua. Say đắm trước màu trắng tinh khôi, tuy không rực rỡ như những sắc màu của các loài hoa khác, nhưng hoa có một sức cuốn hút đến kỳ lạ. Đứng dưới tán lá cây nhặt những bông hoa bé xíu xinh xinh dù chưa biết đó là hoa gì nhưng cũng hoài nghi đó là hoa sữa, nhưng hoa sữa làm gì có ở Miền Nam cơ chứ?


Sáng đi làm, vừa vào công ty đã lên trang google hình ảnh gõ vào cái tên: “ hoa sữa”, một loạt hình ảnh hiện ra những bông hoa trắng bé tí xinh xinh, giống những bông hoa mà mờ sáng hôm nay cô bé đã nhìn thấy. Hóa ra đó là hoa sữa mà cô bé nguyện ước một lần được diện kiến, đúng đó là hoa sữa rồi. Cô bé reo lên trong niềm vui sướng, thì ra hoa sữa đã có mặt ở miền Nam và gần nơi cô bé sinh sống vậy mà trước giờ cô bé không nghĩ ra đó là hoa sữa? Cô Bé thắc mắc chẳng biết sao hoa sữa từ Hà Nội xa xôi lại đến được với Miền Nam, đến với Cần Thơ? Trong trí tưởng tượng của cô Bé, hoa sữa chỉ sống được ở Hà Nội, nào ngờ hoa đến được miền Nam hồi nào không hay biết. Có nằm mơ cô bé cũng không nghĩ được là có thể tận mắt nhìn thấy mà không cần phải đến miền Bắc xa xôi.
Rồi không lâu, những cây hoa sữa mà cô bé nhìn thấy, cũng bị chặt đi để mở rộng hệ thống đường giao thông, lòng buồn nao nao khi nhìn thấy những cây hoa sữa mà cô bé thích dần dần biến mất. Nhưng không lâu sau đó cô bé lại phát hiện nhiều cây hoa sữa khác mọc lên ở một góc đường khác, cũng có những tán lá xanh um che mát một khoảng trời và những chùm hoa trắng li ti đan xen vào những tán lá xanh tạo nên một sự kết hợp hài hòa. Rồi một hôm cô bé vô tình phát hiện thêm một cây hoa sữa nữa sau lưng một ngôi nhà mới xây, cây to hơn, tán lá rộng hơn và đặc biệt hoa nhiều hơn, cô bé nghĩ thầm chắc chủ nhà là người Hà Nội nên mới có được cây hoa sữa to như thế, chỉ có người Hà Nội mới quen dần với mùi Hoa sữa nồng nàng mà không ít người đã phàn nàng về mùi hương đặc biệt của loài hòa này. Nhưng đối với cô bé, nó vẫn được xếp vào danh sách một trong những loài hoa được cô bé yêu thích.                                 
Chẳng biết hoa Sữa Hà Nội và hoa sữa miền Nam có khác nhau xa lắm không nhỉ? Nhưng cô bé vẫn ước nguyện một ngày nào đó được đến với Hà Nội để được nhìn ngắm cho thỏa thích, được nhận những chùm hoa sữa từ ai đó thì thật thú vị làm sao. Hà Nội ơi, hãy chờ cô bé trong một mùa thu gần nhất nhé, hoa sữa ơi mùa thu ấy hãy đơm thật nhiều hoa cho thỏa lòng mong ước của cô bé nhé.
                                  



MÙA THI

Sáng nay đi làm, lại vào ngày thi đại học nên đường phố rất đông người. Cảm giác bồi hồi nhớ lại 7 năm về trước mình cũng là một sĩ tử, ôi nhớ quá cái cảm giác hồi họp được gọi tên vào phòng thi và rồi chờ đợi cái đề thi, hy vọng là dễ một chút, rồi thấp thỏm từng ngày trông ngống kết quả. Sáng nay đi ngang cổng trường ngày xưa mình đi thi, thấy nhớ quá.
Năm nào cũng vậy, đến mùa thi các sĩ tử cùng phụ huynh từ các nơi khác đổ về làm cho thành phố vốn dĩ không lắm ồn ào trở nên nhộn nhịp. Nhìn những phụ huynh ngồi đứng đợi con ở cổng trường thi, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi dưới cái trời nắng chang chang như thế này, có một cảm giác gì đó khó tả cứ len lỏi vào tâm trí tôi. Ngày xưa tôi cũng đi thi, nhưng một mình đạp xe cọc cạch 10 mấy cây số, vì lúc đó tôi hiểu được một điều rằng phải cố gắng thật nhiều, tuy không được Ba Mẹ đưa đón đi thi như những bạn khác, nhưng tôi không cảm thấy buồn, vì ít ra Ba Mẹ ngồi ở đợi tôi đi thi về còn đỡ hơn để Ba Mẹ phải ngồi dưới trời nắng như thế này, mà những ngày nắng còn đỡ, những ngày mưa không biết như thế nào nữa??? Ba Mẹ đã cả đời lam lũ vì mình, tới ngày đi thi cũng phải bắt Ba Mẹ mình cong lưng ngồi đợi như thế này, thì liệu trong phòng thi bản thân mình có an tâm không chứ?? Xã hội tiến bộ, con người cũng phát triển nhưng dần dần giới trẻ bây giờ không còn tự lập nhiều như trước nữa, nhà không đến nỗi xa mà ngày thường có thể tự mình chạy xe đi chơi hơn cả chục cây số không cảm giác nó xa, nhưng đi thi chỉ cách nhà chừng 1km cũng phải bắt phụ huynh đưa đón. Cũng có thể vì phụ huynh không an tâm nên muốn theo con cùng thi chăng.


















Ba Mẹ chỉ có thể bên cạnh mình lúc ở nhà và thầy cô chỉ dìu dắt và bên cạnh mình lúc ở trường học, còn ra trường đời không phải lúc nào cũng có Ba Mẹ bên cạnh, nên tự bản thân mình phải biết tự lập, biết đứng lên khi bị vấp ngã, chứ đừng trông chờ có ai đó đến nâng mình lên rồi mới đứng dậy bước tiếp. Con đường đời không phải bằng phẳng và được trải thảm hoa hồng mà nó là một con đường đầy chông gai và cạm bẫy của cuộc đời, tự bản thân mình phải cố vươn lên và đứng vững, phải biết tự mình làm ra tiền bằng chính công sức của bản thân thì mới biết quý trọng và trân trọng những gì mình cố gắng tạo nên. Nhìn những cậu ấm cô chiêu, được Ba Mẹ đưa đón bằng xe hơi, những loại xe đắc tiền mà bản thân không cố gắng học hành, lại càng thấy thương những cô cậu học trò nghèo mà cố gắng, đến ngày đi thi không có đủ tiền làm lộ phí. Haizz cái xã hội vốn dĩ bất công là thế, người ăn không hết kẻ lần không ra.

                                     ( Suy tư chờ con bên ngoài phòng thi)

                                        ( nằm nghỉ một tí chờ con thi )
Hy vọng hôm nay các em sẽ làm bài thi tốt, có thể bước vào ngưỡng cửa đại học để sau này có thể đủ kiến thức vào đời, khi trưởng thành thì có thể hiếu thảo với Ba Mẹ, đừng quên ngày xưa ba mẹ đã vì mình mà vất vả như thế nào. Chúc các em thi tốt nhé.