TRUNG THU ẤM ÁP CÙNG VIỆN DƯỠNG LÃO

Mấy ngày nay bận rộn với một đống công việc, nhức đầu nhất là mấy cái hợp đồng cần phải dịch gấp, giờ thì xong hết mấy cái hợp đồng rồi, chỉ còn lại cuốn sách 甩手治疗百病 là chưa dịch thôi, nhưng cũng không gấp lắm, nên tranh thủ lên thăm căn nhà tinh thần một tí. Kể cho mọi người nghe về chuyến đi thăm viện dưỡng lão của bọn mình.
Hôm tết trung thu vừa rồi, với truyền thống tốt đẹp của lớp Anh Văn 1C hồi cái thời còn học đại học, ai có sức góp sức, ai có vật chất góp vật chất, làm một chuyến từ thiện về  nơi nuôi dưỡng người già neo đơn ( gọi tắt là viện dưỡng lão). Trung thu đi đến những trại trẻ mồ coi thì chẳng có gì đặc biệt như người ta vẫn thường biết, nhưng đến viện dưỡng lão thì chắc ai cũng thắc mắc: “ trung thu là của thiếu nhi, ai lại đi thăm viện dưỡng lão bao giờ”, Nhưng cái gì cũng có lý do của nó. Lớp chúng tôi chỉ thích đến những nơi mà họ cần sự giúp đỡ, nơi mà hoan nghênh chúng tôi mỗi khi chúng tôi đến.











Viện dưỡng lão nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, con hẻm không ồn ào như những con hẻm khác, đến đây chúng tôi được chú bảo vệ, các cô hộ lý và tất cả các cụ ở đây tiếp đón thật nồng nhiệt. Làm cho những tất bật của cuộc sống dường như tan biến mất. Năm nay viện dưỡng lão trong có vẻ khang trang hơn nhiều, không còn ọp ẹp như những năm trước, đặc biệt có một không gian rộng và thoáng để các cụ có thể đi lại tập thể dục ( đối với những cụ còn khỏe mạnh và thích vận động), nhưng ở đây đa số các cụ đều già yếu, có cụ chỉ còn nằm một chỗ. Một năm rồi không gặp, trong các cụ già và yếu đi nhiều, tôi nhớ Cụ Nga, năm rồi cụ vẫn còn khỏe mạnh, niềm nở đón tiếp chúng tôi mặc dù đôi mắt cụ đã mất đi ánh sáng, nhưng sao năm nay chẳng thấy cụ đâu nữa, trong lòng nghĩ ngợi rất nhiều, không biết cụ đã được người thân đón về sum hợp gia đình ở tận Đồng Tháp hay cụ đã....., tới đây tôi cũng không dám nghĩ thêm nữa. Chúng tôi hỏi chú BV số lượng các cụ có tăng lên thêm không để lần sau đến chúng tôi chuẩn bị quà, chú bảo các cụ vô đây cũng nhiều nhưng tới thời điểm từ năm ngoái đến năm nay thì đã mất hết 4 cụ. Nhưng trong các cụ năm nay yếu nhiều quá, năm ngoái chỉ có một phòng đặc biệt cho các cụ khá yếu, nhưng năm nay số lượng đó tăng lên gấp mấy lần. Nhìn hình ảnh các cụ nằm co ro trên chiếc giường sắt lạnh lẽo ( do có một vài cụ bị bệnh tâm thần nên đồ dùng cá nhân của các cụ, bị chính tay các cụ xé rách, nên bây giờ đành phải nằm như thế), nhìn cảnh tượng ấy, ai trong chúng tôi cũng không cầm được xúc động chỉ biết nhìn nhau rồi cúi đầu.
Sau một giây lát lắng lòng, chúng tôi chia nhau mỗi người một việc, sắp xếp, bày biện mọi thứ với hy vọng sẽ đem lại cho các cụ một đêm trung thu thật vui vẻ. Mặc dù năm nay, các bạn không kịp về Cần Thơ để tham gia nhưng chỉ chưa tới 10 người chúng tôi nhanh chống chia nhau công việc, người thì xếp ghế ra sân, người thì đem bánh để vào khay, người thì đem lồng đèn đi treo,  người thì vào từng phòng dìu các cụ ra và dẫn các cụ vào vị trí. Sau khoảng 10 phút thì mọi thứ đã xong. Thật sự mà nói, đây là lần đầu tiên trong 7 năm chúng tôi tổ chức đi thăm các cụ, đây là lần tiên chúng tôi mời được hầu hết các cụ tập trung lại với nhau, để các cụ ông ngồi cùng các cụ bà, một không khí thật ấm áp, ấm áp như trăng trung thu!!!
Phần đầu tiên, là phần tiên bố lý do của chúng tôi, tuyên bố buổi tiệc trung tru đêm nay được bắt đầu, sau đó là màn trình diễn văn nghệ do tất cả chúng tôi dành tặng các cụ liên khúc 6 bài hát, điều đặc biệt ở đây là vừa múa vừa hát đi vòng tròn quanh các cụ, và được các cụ vỗ tay thật nhiệt tình.
Để đáp lại tấm chân tình của chúng tôi, một cụ ông đại diện cám ơn chúng tôi và phát biểu cảm nghĩ, cụ nói rằng: “ Chân thành cảm ơn các Cháu đã bỏ thời gian và công sức đến thăm các cụ, trong khi người thân của các cụ không cần các cụ, đem các cụ đến đây và không một lần ghé thăm, xem như đồ bỏ đi, nhưng các cháu đến đây, đem đến niềm vui cho các cụ ở cái tuổi xế chiều này. Các cháu là những người chưa bao giờ quen biết nhưng các cháu lại kính trọng và yêu quý các ông bà ở đây, còn con cháu của các cụ, cả một đời các cụ vất vả nuôi họ, họ lại bỏ mặt các cụ.”, nói đến đây cụ thật sự xúc động và chúng tôi cũng cảm nhận được bờ môi đang mằn mặn, 2 hàng nước mắt không biết đã núp sẵn đâu đó, chỉ chờ có thế mà tuông xuống như mưa. Để xóa tan đi không khí tĩnh lặng chúng tối lại tiếp sức cho các cụ và lúc này cụ tự tin  bước lên phía trước hát tặng chúng tôi rất nhiều bài hát, vừa hát vừa nhảy theo lời bài nhạc, chúng tôi cũng múa phụ họa và hát bè theo cụ. Theo như cách nói chuyện của cụ, chắc chắn cụ xuất thân từ tầng lớp trí thức, một điều đáng mừng là năm trước chúng tôi đến đây, mắt cụ không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, nhưng năm nay cụ đã sáng mắt trở lại, và trông khỏe mạnh hơn , vẫn dí dõm và hài hước, cụ đã đem lại cho chúng tôi những tiếng cười ấm áp, mà không phải ai cũng có diễm phúc nhận được nó. Chúng tôi xúc động cụ ôm chặt mỗi đứa chúng tôi và gọi chúng tôi là những đứa con gái ngoan của Bố. Ấy vậy mà, con cháu của cụ không nhận thấy được điều đó! Thật đáng tiếc thay!
Năm nay các cô hộ lý mỗi người cũng đều tham gia văn nghệ, chú bảo vệ còn ôm đàng ghita đàn cho chúng tôi và các cụ hát, bất chợt có một cảm xúc rất khó tả.
 Có vài cụ bà còn tặng chúng tôi những bài thơ thật dài thật dài thật khâm phục vì những bài dài như thế bọn trẻ chúng tôi học 3 ngày chưa biết thuộc không ấy mà các cụ lại nhớ mới đáng nễ chứ, có cụ còn tặng chúng tôi thơ tự các cụ sáng tác nữa. Thật sự làm cho chúng tôi cảm động!!! Thấy các cụ vui chúng tôi cũng vui theo, và dường như chắc do thay đổi hộ lý mới và cô hộ lý mới này ở cái tuổi ngoài 50 nên cũng hiểu nhiều hơn tính cách các cụ so với cô hộ lý trẻ trước đây. Điều đặc biệt là cô hộ lý mới rất hiền và có một giọng hát thật ấm áp và đi vào lòng người.
Sau gần 2 tiếng bên cạnh các cụ, đến lúc chúng tôi phải tạm chia tay các cụ và hẹn lại lần sau rồi, các cụ không quên dặn chúng tôi năm sau lại đến thăm các cụ. Chúng tôi hứa và nhất định sẽ làm được điều này.
Có bữa tiệc nào mà chẳng tàn, dù rằng chúng tôi muốn được ở bên các cụ nhiều hơn, muốn thay thế con cháu của các cụ làm cho các cụ vui lòng, dù trong giây phút ngắn ngủi. Nhưng cũng đành phải nói lời chia tay. Trước khi ra về chúng tôi đến từng phòng để gửi quà cho các Cụ, một cụ bà nắm chặt tay tôi và chúc phúc cho tôi nhiều thành công trên con đường sắp tới, có vẻ lưu luyến muốn giữ chúng tôi ở lại trong giây lát, tôi ôm cụ thật chặt và hôn lên đôi má đã có nhiều nếp nhăn và ẩn sau đó là một đôi mắt u buồn. Bất giác cụ ôm trầm lấy tôi và khóc, cụ nói con của cụ nhẫn tâm gửi cụ vào đây 3 năm rồi mà không một lần vào thăm, cụ nhớ chúng nó lắm, nhưng chúng nó coi như cụ đã không còn từ lâu và tôi cũng khóc theo cụ, không nỡ rời xa nhưng đến lúc phải về để các cụ nghỉ ngơi rồi. Nhìn các cụ vẫy chào chúng tôi, ai trong mỗi đứa chúng tôi đều có một cảm xúc khó tả, bùi ngùi, tiếc nuối ước gì có nhiều thời gian ở bên các cụ nhiều hơn. Nhưng  chẳng sao, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để đến thăm các cụ nhiều hơn. Các cụ phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, để lần sau chúng con đến được gặp đầy đủ các cụ nha các cụ. Chúng con thương các cụ thật nhiều! Con Cháu các cụ không cần các cụ nữa, nhưng chúng con rất cần các cụ.